Lăng Mặc không chút nghĩ ngợi, vô tình nói ra hai chữ “Rơi rồi.”
Đến bây giờ nó vẫn như một âm thanh ma mị không ngừng váng vẳng bên tai cô.
Cồ trốn lâu như vậy nhưng cuối cùng vẫn khồng thể để thằng bé thoát khỏi bàn tay sát nhân của anh ta.
Mất đi đứa con trai nhỏ, Hạ An Nhiên tuyệt vọng đến mức không muốn sống nữa.
Không có đứa bé, còn gặp phải tên ác quỷ thì cô sống để làm gì?
Vừa rồi có một nhóm bác sĩ đến kiếm tra, Hạ An Nhiên hoàn toàn im lặng không hợp tác. Bây giờ cảm giác có người đến, cô không nói một câu và càng không muốn nhìn thấy.
Nhưng ngay cả khi Hạ An Nhiên nhắm mắt lại, lão Tôn và Phó Tân cũng có thể cảm nhận được nỗi đau như rơi xuống vực sâu của cô.
Lão Tôn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ bắt mạch cho Hạ An
Nhiên.
Sau khi cảm nhận mạch đập trong cơ thề không chỉ rối loạn mà còn không chút sức sống, ông nhíu chặt mày.
Tình hình thực sự tồi tệ như những gì Phó Tân đã nói.
Sau khi chẩn đoán xong, lão Tôn rút tay lại: “Tôi đã đi thàm Lương Nhạc rồi, tình hình của cậu ấy đã bắt đầu có chuyển biến tốt. Không chừng qua một hai tháng nữa là có thề tỉnh lại. Cậu là đồ đệ yêu quý nhất của Lương Nhạc, không muốn đi thàm cậu ấy sao?”
Vốn dĩ Hạ An Nhiên đã nhắm mắt lại, nhưng nghe được giọng của lão Tôn thì từ từ mở mắt ra.
Lão Tôn ân cần nói: “Lương Nhạc sẽ sớm tỉnh lại, cho dù cô không muốn gặp cậu ấy nhưng cậu ấy lại rất muốn gặp cô!”
Hạ An Nhiên chỉ “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Lão Tôn thấy vậy liền đứng dậy cùng Phó Tân rời khỏi phòng bệnh.
Vừa nãy Làng Mặc không muốn nghe những lời đám bác sĩ kia nói, nhưng khi lão Tôn tù’ phòng bệnh đi ra, anh vẫn rất
cáng thẳng đứng dậy: “Sao rồi?”
Lão Tôn lắc đầu: “Không nói đến độc đã lan khắp cơ thể, cho dù tôi cỏ cố gắng hết sức thì cô ấy cũng chỉ còn có một tháng. Vả lại, vốn dĩ bây giò’ cô ấy cũng không còn ý muốn sống, tình hình như vậy chỉ càng ngày càng tệ, cùng lắm chỉ còn nửa tháng.”
Sắc mặt Phó Tân thật khó coi, y như những gì ban đầu anh chẩn đoán.
Bây giờ vấn đề của chị dâu không chỉ là độc tố lan khắp cơ thế, càng quan trọng hơn là cồ thật sự không còn muốn sống nữa, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Chị dâu đang chờ chết!
Lăng Mặc run rẩy khi nghe kết luận của lão Tôn và đồi mắt trở nên đỏ hoe: “Không còn cách nào khác sao?”
Lão Tôn than thở: “Tôi chỉ có thể kê thuốc ồn định thân thề trước, nhưng sống được một tháng hay không thì phải xem bản thân cô ấy.”
Đối với một người đã từ bỏ chính mình thì thuốc cũng vô dụng.
Gương mặt Láng Mặc đầy thống khổ, đây không phải kết quả anh muốn!
Khi Lảng Mặc còn nhỏ, được biết là trúng một loại độc không thề giải được, anh cũng không kích động như lúc này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!