Lăng Mặc cau mày khi nghe lão Tôn hỏi.
“Mặc dù thôi miên có thể thay đồi một số kí ức, nhưng một khi bị kích thích bởi thứ gì đó mãnh liệt thì vẫn sẽ khiến cậu nhớ lại. Phó Tân đã nói tình trạng gần đây của cậu, tôi nghĩ là gần đây cậu đã mơ đến một số kí ức trước kia phải không?” Lão Tôn nhìn Láng Mặc.
Vẻ mặt của Láng Mặc tối sầm lại: “Đó là mơ sao?”
Lão Tôn ngập ngừng và cười gượng: “Nói đúng ra thì không phải mơ, mà là thật!”
Phó Tân và Thu Tử Châu đứng bên ngoài.
Phó Tân vô cùng lo lắng: “Lão đại bị đả kích như vậy, tôi e là sau khi chị dâu đi thì anh ấy cũng sẽ tuyệt vọng mà tìm đến cái chết.”
Thu Tử Châu trừng mắt nhìn Phó Tân: “Đồ miệng quạ, nói gì thế hả!”
Phó Tân: “Lão đại đã tốt bụng như vậy thì tồi có thể đoán
được có điều gì đó không ồn?”
Thu Tử Châu không nói gì, nhưng anh cũng rất lo lắng.
Trước khi chị dâu mất tích, anh ấy đã phát điên lên trong một khoảng thời gian.
Nếu chị dâu chết đi thì chỉ có trời mới biết anh ấy sẽ làm chuyện điên rồ hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Thu Tử Châu có chút sợ hãi chuyển chủ đề: “Chúng ta vẫn nên nghĩ gì tốt hơn chút đi! Lão Tôn có chuyện gì nói với lão đại sao?”
Phó Tân hoài nghi: “Có thề là sư phụ nhà tôi có cách chữa trị cho chị dâu?”
Thu Tử Châu liếc nhìn: “Nếu như có thì sao lão Tôn khồng nói trước mặt chúng ta?”
Phó Tân gật đầu: “Cũng đúng, tình hình của chị dâu có uống thuốc cũng vô ích. Bây giờ chuyện duy nhất cỏ thể làm chính là đề chị dâu sống được ngày nào hay ngày đỏ. Bây giờ vắn đề lớn nhất của chị dấu là không muốn sống, nếu để chị ấy hồi phục lại chút sức sống thì tốt rồi.”
Thu Tử Châu: “Trừ phi con của chị ấy còn sống.”
Hai mắt Phó Tân sáng rỡ: “Hay là chúng ta tạo ra một đứa bé rồi nói với chị dâu đây là con của chị ấy?”
Thu Tử Châu tỏ vẻ khinh thường, không ngờ Phó Tân lại nghĩ ra cách tồi tệ như vậy: “Với IQ của chị dâu thì sẽ tin sao?”
Phó Tân ủ rũ: “Có vẻ như không.”
Chị dâu thông minh không thua gì lão đại!
Thu Tử Châu nói: “Tôi đã gọi Bùi Kì qua đây, cô ấy và chị dâu cỏ mối quan hệ rất tốt nên chắc chắn sẽ có ích!”
Vốn dĩ anh còn hy vọng thằng nhãi nhà mình sẽ nói vài câu tốt đẹp giúp lão đại trước mặt chị dâu để hoá giải hiểu lầm giữa hai người, nhưng tình hình hiện tại của chị dâu thì Thu Tử Châu có giúp giải thích cũng vô ích.
Ngay cả khi anh đang ở phòng khách cũng có thể nghe rõ câu “Cút” của chị dâu.
Hơi thở tuyệt vọng đó rõ ràng là rất căm hận lão đại.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!