Vali của Hạ An Nhiên được người khác đem tới.
Thu Tử Châu không dám động vào cái vali, anh chủ động đưa cái vali cho Làng Mặc.
“Chị dâu nói ở đây có cái dây chuyền chạm rỗng, thẻ nhớ liên quan đến nội tình của Bách Hoa Đường đều nằm trong cái dây đó. Lão đại, anh có thẻ giúp tôi lấy nỏ không?”
Lăng Mặc mang cái vali đến phòng mình.
Sau khi mờ ra, ngoài một số gói bột hoặc cao dán cùng vài túi thuốc độc, còn cỏ hai bộ đồ của cô ấy và quần áo của trẻ em.
Vì không biết giới tính của đứa bé nên mèo hoang nhỏ chuẩn bị hai bộ.
Bộ màu hồng là đồ bé gái, còn đồ có màu sắc tươi mát hơn là đồ bé trai.
Làng Mặc nhìn mấy bộ đồ mà mèo hoang nhỏ đã cẩn thận chuẩn bị thì mới hiểu ra cô chờ đứa bé này ra đời đến nhường nào.
Tuy nhiên, mấy bộ đồ này không có ích gì.
Lăng Mặc lấy một bộ đồ của bé trai lên và thầm thì: “Là một bé trai!’’
Đó là những gì bác sĩ nói với anh sau ca phẫu thuật, là một bé trai.
Khi đó, trong lòng Làng Mặc chỉ có Hạ An Nhiên. Chỉ yêu cầu người ta đưa thi thể cậu bé đi hoả táng, nhưng anh lại không tiễn cậu bé chặng cuối.
Anh đúng là một người ba tắc trách!
Mèo hoang nhỏ hận anh, ghét anh cũng đúng!
Lăng Mặc kìm nén cảm xúc, cầm cái dây chuyền và ném cho Thu Tử Châu.
Thấy lão đại chán nản, Thu Tử Châu không dám ở lâu mà nhanh chỏng rời đi.
Thu Từ Châu lấy thẻ nhớ ra, sau khi nhìn nội dung bên trong thì sắc mặt dần trỏ’ nên khó coi.
Mặc dù trước đây đã nghe Hạ An Nhiên nhắc đến Bách
Hoa Đường, nhưng nó xem người như hàng hoá mà đem bán.
Anh thấy sốc khi xem nhiều bằng chứng như vậy.
Lô Hải sao có thể tồn tại một tổ chức tán tận lương tâm như vậy.
Đây không chỉ là một tồ chức tội ác, mà là một khối u ác tính của Lồ Hải!
Chắc hẳn phải có nhiều tấm lưới đế bảo vệ khối u ác tính này, nếu không thì trước giờ anh đã không bao giờ nghe nói về nó.
Điều đó cũng có nghĩa là Bách Hoa Đường không dễ gì bị tiêu diệt trong một lần.
Thu Tử Châu nghĩ đến những gì lão đại nói trước đó.
Lúc đầu, lão đại nói nếu gặp trở ngại thì có thề sử dụng tất cả các mối quan hệ dưới danh nghĩa của anh.
Khi đó, anh còn nghĩ lão đại không tin tưởng mình.
Bây giờ mới chọt hiểu ra lão đại có con mắt tinh tường,
ngay từ đầu anh ắy đã nhìn thấy rõ sự khác thường của Bách Hoa Đường nên mới dặn dò như vậy.
Vẻ mặt của Thu Tử Châu trở nên nghiêm túc và không còn tự cho là đúng như trước kia.
Bách Hoa Đường này vẫn phải xử lý!
Tuy nhiên, tình hình hiện tại vẫn có lợi cho anh ta. Đợi đến khi sát thủ của Bách Hoa Đường đến, cho dù có nhân chứng, cộng thêm các tư liệu này thì nhân chửng và vật chứng đều đủ cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!