Minh Diễn nghe Lục Khả Tình giải thích, đột nhiên bật cười: “Lục Khả Tình, có cần tôi phải cảm ơn cô không?”
Bây giờ là mùa hè oi bức, lúc này Lục Khả Tình lại có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Lục Khả Tình và Minh Diễn đã quen biết nhiều năm, giọng điệu của Minh Diễn bây giờ thể hiện rõ sự bắt mãn đối với cô ta!
Lục Khả Tình hoảng sợ xin lỗi hết lần này đến lần khác: “Tôi xin lỗi, là lỗi cùa tôi, suýt chút nữa đã để lộ!”
Minh Diễn nói: “Trước giờ tồi không cần một người vô dụng bên cạnh!”
Sau khi nói xong liền cúp máy.
Sắc mặt Lục Khả Tình tối sầm lại và dựa vào cửa kính xe hơi.
Chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại lại reo.
Lục Khả Tình nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói hoang mang của Lương Cường: “Chị Tình, không xong rồi. Có
cảnh sát đến bao vây căn cú’ Bách Hoa Đường, xem tình hình thì sắp cỏ chuyện lớn rồi! Chị Tình, chị về mau đi!”
Vừa rồi, Lục Khả Tình cảm thấy mối quan hệ của mình và Minh Diễn chằng khác như trong hầm băng.
Cô không ngờ Bách Hoa Đường lại có chuyện vào lúc này!
Là trời muốn diệt cô sao?
Mỗi ngày, đội ngũ y tế chữa trị cho Hạ An Nhiên đều sẽ đến kiềm tra định kỳ không dưới nám lần.
Mỗi lần kiểm tra, sắc mặt của họ đều trở nên tối sầm lại.
Những người này đều là những nhân tài kiệt xuất của bệnh viện An Khang, năng lực chuyên môn không cần bàn cãi nên mới được giám đốc uỷ thác thành lập đội ngũ y tế phụ trách bệnh tình cùa Hạ An Nhiên.
Bây giờ những người này đều hoàn toàn bất lực trước tình trạng của Hạ An Nhiên, họ không biết phải làm thế nào.
Đến khi Phó Tân bước vào, trưởng nhóm hoảng sợ thì thầm với Phó Tân: “Tiểu thần y, rốt cuộc tình trạng này là
thế nào, trước giờ tôi chưa từng gặp qua!”
Tuy vết thương bị xe đụng của Hạ An Nhiên đã lan đến xương cốt, nhưng ở bụng vẫn chảy máu ồ ạt.
Đã phẫu thuật xương cốt, máu cũng đã được giải quyết, theo lý mà nói thì tình trạng phải ngày càng tốt.
Tình trạng bây giờ thì không, cô yếu như một người già sắp chết.
Tất cả các thành viên cùa đội ngũ y tế đã thức suốt hai ngày một đêm cố gắng tìm ra nguyên nhân của tình hình, nhưng họ không thể.
Bây giờ trưởng nhóm chỉ còn biết cầu cứu Phó Tân.
Nếu không cồ ấy mà có chuyện thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Theo lời của Lăng đại thiếu gia thì nói không chừng, họ có thể bị anh ấy giết và từ đó sự nghiệp sẽ chấm hết.
Phó Tân nhìn nhóm trưởng đang hoảng loạn và nghiêm túc nói: “Sau này tôi sẽ phụ trách mọi chuyện ố’ đây, anh không cần qua nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!