Lầng Mặc về Tiểu Dương Lầu lấy vài món đồ của mèo hoang nhỏ.
Khi chuẩn bị rời đi, Tôn quản gia vội vàng đi đến: “Thiếu gia, bên ngoải có một người xưng là Carl, nói là bạn học cùa cậu muốn gặp cậu một lát.”
Lăng Mặc không ngờ Carl lại tìm đến nhà họ Lăng.
Anh mời Carl vào, thấy Lăng Mặc ỏ’ Tiểu Dương Lầu, Carl tỏ vẻ buồn bã: “Sau khi anh đưa tôi đến Lô Hải thì tuỳ tiện vứt tôi qua một bên vậy sao? Anh xem tôi là gì?”
Gần đây, Carl có liên lạc với Lãng Mặc nhưng chưa nói được mấy câu thì Lăng Mặc đã cúp máy.
Sau khi than thở xong, Carl nhìn xung quanh: “Không phải vợ anh về rồi sao? Sao không thấy ai vậy? Hay là anh diện cớ không muốn gặp tôi?”
Lăng Mặc cắt ngang lời Carl: “Anh đến tìm tôi có chuyện gì?”
Cứ đề Carl nói nhảm như vậy, đoán chừng mấy tiếng nữa cũng chưa nói xong.
Carl phàn nàn: “Không phải đã nói là anh phụ trách hạng mục du lịch nước ngoài à, sao cuối cùng lại giao cho người khác? Tôi khó khán lắm mới mời được ông chủ Henry, anh phớt lờ ông ấy như vậy thì tôi phải làm sao? Cho dù thế nào, anh phải bò thời gian ra đi gặp Henry một lát!”
Ban đầu, công việc của Láng Mặc là tiếp đãi ông trùm du lịch đó. Nhưng vì mèo hoang nhỏ nên Láng Mặc đã giao việc này cho Triệu Ván Uyên.
“Hiện tại, dự án đó do Triệu Ván Uyên hoàn toàn phụ trách, bọn họ đàm phán không có vấn đề gì. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi không tiễn.” Làng Mặc nói xong thì nhìn đồng hồ.
Carl sững sờ: “Gì chứ? Anh đuổi tồi đi à?”
Lăng Mặc lãnh đạm nói: “Tôi còn có việc!”
“Anh thì có thể cỏ việc gì? Lẽ nào là muốn ở cùng thiên sứ xinh đẹp đó sao?” Carl nhướng mày.
Lăng Mặc gật đầu: “Đúng!”
Carl kinh ngạc: “Anh còn là Lăng Mặc tôi quen không đấy? Trước kia muốn nghe anh nhắc tên một người phụ nữ cũng rất khó. Thiên sứ đó của anh đang ở đâu, tôi đi thám cồ ấy!
Đến lúc đó, tôi phải cáo trạng anh, anh vì cô ấy mà sắp thành hôn quân rồi.”
Làng Mặc kéo cánh tay Carl ra rồi nói với Tôn quản gia: “Cô ấy không có thời gian gặp anh. Tiễn quý ông đây rời khỏi đi.”
Carl tỏ vẻ buồn bã: “Thứ trọng sắc khinh bạn!”
Nhưng Lăng Mặc không quan tâm mà lập tức lên xe.
Thấy Lăng Mặc lái xe đi, Carl nhanh chóng lên xe và ra lệnh cho tài xế: “Đi theo anh ta! Đừng đế mất dấu!”
Sau khi Làng Mặc đến bệnh viện An Khang thì Carl cũng đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!