Ản Mồn là con át chủ bài trong tay Lăng Mặc.
Sau khi Hạ An Nhiên đoán ra Minh Phi là người của Ản Môn, địa vị không hề thấp, cô không muốn dây dưa để tránh gây phiền phức.
Hơn nữa, thời gian của cô bây giờ rất quý giá, cồ không muốn dành nó cho những người và những thứ vớ vẩn.
Không ngờ lời nói của đối phương càng lúc càng quá đáng.
Minh Phi thấy buồn cười: “Sao, tôi nói trúng tim đen sao? Tức nước vỡ bờ rồi à?”
Nếu các thành viên của Án Môn đều là những thứ khoe khoang như vậy thì không được xem là át chủ bài.
Hạ An Nhiên nín thở, lên tiếng gọi: “Quý Phong, ra đây!”
Ánh mắt Minh Phi tràn đầy sự giễu cợt: “Vừa nãy không phải tôi nói với cô rồi sao, tìm Quý Phong cũng vô dụng thôi!”
Hạ An Nhiên cau mày khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Minh Phi.
Với tính cách của Lăng Mặc, anh nhất định sẽ bí mật cử người bảo vệ cô.
Trước đó Quý Phong cũng đi theo, hẳn là cách cô không xa. Nhưng sao họ lại không xuất hiện?
Hạ An Nhiên nhớ lại chuyện bất ổn lúc trước.
Vừa tỉnh dậy còn thắc mắc tại sao không thấy ai, lúc này cô lập tức hiểu ra và hướng mắt về phía Minh Phi: ‘‘Cô điều người bên cạnh tồi đi?”
Hạ An Nhiên vốn cho rằng Minh Phi là người không có đầu óc.
Đường đường chính chính xuất hiện trước mặt và khiêu khích cô, có phải quá tự mãn không!
Vả lại, đối phương không sợ cô sẽ làm lớn chuyện và thu hút Lăng Mặc đến sao?
Nhưng cô tự thấy rằng đã đánh giá thấp Minh Phi.
Cô ta kiêu ngạo, nhưng thực ra rắt có tâm cơ!
Minh Phi đắc ý khẽ nhướng mày: “Cận vệ bí mật đều là người cùa Ân Môn, tất nhiên họ sẽ nghe tồi rồi.”
sắc mặt Hạ An Nhiên tối sầm lại.
Minh Phi thấy Hạ An Nhiên không tìm được trợ giúp, cô ta tiến lại gần và vẻ kiêu ngạo dần biến mất: “Lần này tôi tới là để cảnh cáo cô, một quân cờ nên làm tốt chuyện của nó, thứ không thuộc về cô thì đừng mơ tưởng tới!”
Cô ta khinh thường, liếc nhìn Hạ An Nhiên: “Có lẽ cô không tin những lời tôi nói Nhưng cô có thể dò hỏi Phó Tân!
Anh ta và Tôn lão đều là người của thiếu gia, không biết thủ đoạn của cô có moi được gì từ miệng anh ta không.”
Minh Phi dứt lời rồi quay người rời đi.
Hạ An Nhiên ngơ ngác đứng đó.
Cô thực sự bất cẩn.
Minh Phi có vẻ kiêu ngạo, nhưng rất thông minh.
Cho dù bại lộ thân phận, cô ta cũng đã có sự chuẩn bị, vốn dĩ không đối phó được cô ta!
Hạ An Nhiên không muốn làm cô ta tức giận nên lẩm bẩm: “Chỉ là một bông hoa đào nát của Láng Mặc, cho dù lợi hại thì có ích gì?”
Đối với những lời khiêu khích vừa rồi của Minh Phi, Hạ An Nhiên không đế ý lắm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!