Tề Trị tỉnh dậy trong sự bàng hoàng.
Tôn lão vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tề Trị ôm đầu, nói với Tôn lão và ông Tạ: “Sau khi Lăng đại thiếu gia tỉnh dậy biểu hiện kỳ lạ, bất ồn rồi khiến tôi
ngất xỉu Chuyện sau đó thì tôi không biết gì cà.”
Tôn lão nhìn ông Tạ rất khó hiếu: “Tại sao lại thế này?”
Ông Tạ nghiêm túc: “Tôi quên mất một chuyện quan trọng, lúc còn nhò sau khi khôi phục trí nhớ, có thể tốc độ của cậu ấy không thể tích hợp với trí nhớ hiện tại nên sẽ có mê man trong một khoảng thời gian ngắn.”
Tôn lão chợt hiểu ra: “Ý ông là có thể cặu ấy vẫn tưởng rằng bản thân là Láng Mặc khi nhỏ?”
Ông Tạ gật đầu, nói thêm: “Tôi nhớ rằng nám đó chúng ta thôi miên cho Làng Mặc để thay đồi ký ức cho cậu ấy, là ba cậu ấy ép buộc chấp hành. Lần này, sau khi cậu ấy tỉnh lại có thể vẫn nghĩ rằng mình đang trong tình trạng đó nên mới kích động như vậy.”
Tồn lão: “Vậy đây là sơ suất của chúng ta rồi.
Theo lý mà nói thì sau khi Làng Mặc tỉnh lại hẳn là lẳng lặng đợi họ quan sát, ai ngờ được anh ấy lại đả thương người khác.
Tề Trị lo lắng nhìn Tôn lão và ông Tạ rồi áy náy nói: “Do tôi không để mắt đến Láng thiếu gia nên mới gây ra sai lầm này.”
Vẻ mặt Tôn lão phức tạp: “May mắn là cậu ấy vẫn đẻ cậu sống.”
Ông biết rất rõ thân thủ của Lãng Mặc, ngay cả khi Thu Tử Châu được sinh ra trong một gia đình võ thuật cổ truyền cũng không có thân thủ tốt như anh ấy.
Tề Trị còn sống là mạng lớn rồi!
Tôn lão không muốn nhiều lời: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi cho người tìm Lăng Mặc về.”
Tề Trị: “Vậy được, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”
Đối phương rời khỏi phòng làm việc và đến phòng riêng của mình ở dưới lầu.
Tề Trị lên giường nằm, xoa mắt vài cái rồi ậm ừ nói: “Ra tay thật tàn nhẫn!”
Hạ An Nhiên vừa thiếp đi đã ngủ rất lâu, còn có một giấc mơ quay về tuồi thơ.
Lúc đó, cô bị gửi vào cô nhi viện và có một đám trẻ hư đốn bắt nạt cô.
Viện trưởng cồ nhi viện và các nhân viên khác trong trại trẻ mồ côi không được tốt lắm, họ đối xử với cô vô cùng cay nghiệt.
Sau khi bị đánh đập khắp người, Hạ An Nhiên lê tấm thân bị thương nặng chạy từng bước đến chỗ của một ồng lão.
Ông lão thấy cồ và đưa cồ về tứ hợp viện.
Hạ An Nhiên nằm trên giường, nghẹn ngào nói với ông lão: “Con muốn ở lại với ông.”
Ông lão tuy nghèo nhưng đi theo ồng nhất định sẽ khồng bị đánh đập thô bạo như vậy.
Cô muốn xem tứ họp viện dột nát này của ông lão là chốn nương thân của mình.
Ông lão khẽ lắc đầu: “Tôi già rồi, sao có tư cách nhận nuôi
” co.
Hạ An Nhiên khóc: “Con chỉ muốn ở lại đây thôi.”
Ông lão xoa đầu Hạ An Nhiên: “Con ở cạnh ông nói không chừng sẽ gây thêm phiền phức Đợi ông bôi thuốc cho
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!