Hạ An Nhiên ngẩn người.
Lăng Mặc nói dơ, ý chỉ cô sao?
Hạ An Nhiên nghĩ đến những tấm hình đó.
Vốn dĩ cô muốn giải thích cho Lãng Mặc hiểu, nhưng sau khi hiểu lầm với anh được giải quyết thì cô đã quên mất mà không giải thích với Lăng Mặc.
Bây giờ cô mới hiểu rằng Làng Mặc đang suy nghĩ về vấn đề này và cho rằng cô bẩn thỉu!
Trong lúc Hạ An Nhiên còn đang ngây người, Lăng Mặc khinh rẻ cô là đồ bẩn thỉu, đòng thời tấn công cô không thương tiếc.
Mọi động thái đều phi nhân tính, anh chì muốn trút giận và chiếm hữu.
Hạ An Nhiên bối rối.
Lúc đầu, cô nghĩ Láng Mặc đã bị đánh thuốc, nhưng xét lại tình hình thì có vẻ không phải vậy.
Tình trạng của anh giống như bị cho uống thuốc kích thích.
Với tác dụng của loại thuốc đó, những cảm xúc và ước muốn từ đáy lòng sẽ được bộc lộ ra.
Trong lòng Lăng Mặc luôn cảm thấy cô bẩn thỉu sao?
Thậm chí, hành vi bạo lực của Lăng Mặc lúc này cho thấy trong tiềm thức của anh chỉ xem cồ như món đồ chơi thuộc về riêng mình.
Những cơn đau dữ dội trên cơ thể khiến trong lòng Hạ An Nhiên càng cồ quạnh.
Những gì hôm nay Minh Phi nói chợt thoáng qua tâm trí cô.
Hạ An Nhiên cố nén đau đớn và chất vắn Làng Mặc: “Anh coi em là một quân cờ sao?”
Lăng Mặc hung hăng ngẳng đầu lên, hai mắt anh đỏ hoe và lạnh lùng đáp: “Cô không xứng!”
Trái tim Hạ An Nhiên trong nháy mắt như rơi xuống vực sâu.
Hoá ra lời nói của Minh Phi là sự thật!
Thu Tử Châu biết Lăng Mặc đã mất tích và ngay lập tức cho người đi tìm.
Sau vài phút, anh đã nhận được tin nhắn rằng Láng Mặc đã về ngôi nhà cạnh mộ tồ của Lăng gia.
Thu Tử Châu ngay lập tức qua đó.
Sau khi vào trong, một người hầu nói với Thu Tử Châu: “Sau khi thiếu gia quay về liền vào phòng thiếu phu nhân, tới giờ còn chưa ra.”
Thu Tử Châu thở phào nhẹ nhõm và gõ cửa: “Lão đại, anh không sao chứ? ông Tạ và Tôn lão rất lo cho anh!”
Trong phòng truyền ra một giọng nói thâm trầm: “Cút!”
Chắc lão đại đang muốn ở cạnh chị dâu nên không muốn ai quấy rầy thế giới riêng của hai người.
Trước đây cũng vậy nên Thu Tử Châu đã quen.
Vì vậy, Thu Tử Châu cũng chủ động rời đi, nhanh chóng liên lạc với Tôn lão và ông Tạ: “Đã tìm thấy lão đại, anh ấy đang ở cạnh chị dâu Bây giờ cũng trễ rồi, ngày mai tồi
sẽ đưa lão đại qua chỗ hai người làm kiềm tra, được không?”
Tôn lão thở phào nhẹ nhõm: “Chì cần cậu ấy không sao, ngày mai đưa cậu ấy qua tìm ông Tạ là được.”
Tôn lão cúp máy và nói rõ tình hình với ông Tạ: “Tìm thấy rồi, quay về tìm người vợ yêu quý của cậu ấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!