DÙ biết Lăng Mặc là người như nào.
Nhưng đối mặt với sự tập kích bất ngờ như vậy, Lạc Lạc không nói nên lời.
Cô nói: “Lăng thiếu gia, hiện tại tôi không có tâm trạng chơi trò tập kích với anh, để tồi rời khỏi đây! Sở Triệt đang đợi tôi!”
Lăng Mặc nắm khư khư lấy cánh tay của Lạc Lạc, giọng nói yếu ớt như con chó hoang nhỏ: “Em vẫn không thừa nhận sao?”
Lạc Lạc khẽ cong ngón tay, nỏ’ nụ cười: “Nhận cái gì? Anh nói chuyện không đầu không đuôi, dù tôi có thông minh cũng không đoán ra nổi.”
Nói xong, cô cố hết sức đẩy Láng Mặc ra.
Nhưng dù có dùng sức cỡ nào, cô vẫn không thề thoát khỏi vòng tay của anh.
Khi cô đang giãy giụa, Láng Mặc ép cô vào một góc.
Lăng Mặc nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: “Sao anh có thể
nhìn lầm em?’
Lạc Lạc ngập ngừng, đôi mắt cô loé lên một tia lạnh lùng: “Bản tính đàn ông trên đời này quả nhiên đều như nhau, ngay cả lời nói bắt chuyện cũng y hệt. Xin lỗi, tôi không phải là một cô gái dễ dãi, Lăng thiếu gia không cần dùng trò con nít đỏ dụ dỗ tôi!”
Trong lúc Lạc Lạc nói chuyện, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Có lúc, phụ nữ thích những điều trẻ con, nhưng tuỳ người. Gặp người mình thích thì đương nhiên cô ấy sẽ chấp nhận, nhưng thật xin lỗi Lăng thiếu gia, tôi không có ý gì với anh cả! Càng không muốn chơi trò gì với anh!”
Làng Mặc nhìn sự lạnh lùng trong đôi mắt Lạc Lạc mà tim anh đau nhói từng cơn.
Mèo hoang nhỏ trách anh cũng được, hận anh cũng được Nhưng thực sự chịu không nồi ánh nhìn xa lạ này
của cô.
Dường như cô không muốn dính líu gì đến anh nữa!
Lăng Mặc hít một hơi thật sâu, khi cô mất cảnh giác, anh kéo mạnh chiếc váy của cô.
Váy của Lạc Lạc được thiết kế cồ vuông, tay áo vừa để lộ
xương quai xanh và phần cồ
Đây là kiểu váy tương đối kín đáo, nếu không phải Lạc Lạc mặc thì người khác sẽ rất khó xử lý, nói không chừng có thề xảy ra sự cố.
Khi Lăng Mặc kéo ra, vạt áo bên phải tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn của cô.
Lăng Mặc nhìn, nhưng không hề có một nốt ruồi nào!
Anh cụp mắt xuống: “Để che giấu mà đến nốt ruồi cũng xoá đi sao?”
Trang phục của Lạc Lạc xộc xệch, cô vừa kéo váy vừa mắng: “Lãng thiểu gia, xin anh tự trọng. Đừng khiến hai bên mất vui!”
Làng Mặc phớt lờ, khi Lạc Lạc đang kéo lại chiếc váy thì anh lại xé toạc bên còn lại.
Sức kéo quá mạnh khiến chiếc váy cỏ chút hư hại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!