Khi Lăng Mặc ở cùng với mèo hoang nhỏ, anh rất thích bóp eo của cô.
Vì eo cô thon thả, mềm mại.
Nhưng mỗi lần anh véo là mèo hoang nhỏ lại nồi cáu với anh.
Kết quả là mỗi lần anh chủ động nhận lỗi và xoa eo cho cô giảm đau thì đều chú ý đền phần này.
Ban đầu, Láng Mặc nghĩ rằng đốm xanh đó là do vẻo quá mạnh, nhưng dần dần anh phát hiện đó là một vết bớt.
Chỉ là vết bớt của cô có hơi đặc biệt, nó có màu xanh lục.
Lăng Mặc xoa eo cô, anh ân cần nhắc nhở: “Em vẫn chưa giải quyết sạch sẽ chỗ này!”
Đôi mắt Lạc Lạc lạnh lùng, liếc ngang qua eo.
Nếu không nghiêng đầu nhìn kỹ thì cũng khó mà tìm ra được, có một đốm nhỏ xanh nhạt cỡ móng tay ỏ’ eo cô.
Lạc Lạc không nói nên lời, gương mặt ủ rũ: “Tồi vô tình va
trúng đâu đó thôi!
Lầng Mặc: “Cả đời anh cũng không nhận lầm em. Vả lại, nếu chúng ta không quen biết thì em sẽ đề một người lạ nhìn ngắm cơ thể mình sao?”
Thật quá đáng!
Anh hành động nhanh như vậy khiến cô không kịp trở tay.
Khi Lạc Lạc định phủ nhận, Láng Mặc đã hôn cồ.
Lúc này, anh chì muốn ôm mèo hoang nhỏ vào lòng.
Vừa ôm vừa hôn khiến bầu không khí dần thay đồi.
Lạc Lạc bị ép vào tường, khoá môi và bị khoá chặt hai tay
Cô như cá nằm trên thớt!
Vốn dĩ không phải là đối thủ của Láng Mặc!
Hơn nữa, khi cô vùng vẫy, thứ mà cô nhận lại chỉ là sự bao vây cùa đối phương.
Cũng không biết qua bao lâu, Láng Mặc mới buông cồ ra.
Đột nhiên, cô cho Lăng Mặc một bạt tai rồi tức giận nói: “Láng Mậc, anh coi tôi là gì hả!”
Thật tức giận, không cam lòng!
Tên khốn này sao không chết đi!
Lạc Lạc tức giận nhặt chiếc váy dưới đất lên, cố che đi cơ thể mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!