Tay của Sở Lạc bất giác níu vào góc áo.
Vừa nãy ông Lạc “lạnh lùng” nói với cô rất nhiều điều
Có vẻ như đang nhắc nhở cô ra ngoài đi dạo, thay vì “ở nhà”. Nhưng tại sao không nói về trước mặt người khác đề giúp cô giải quyết một vài việc?
Sở Lạc tỏ ra khổ tâm.
Lớp nguy trang tự cho mình là đúng của cô vẫn còn non nớt trong mắt những người lão luyện.
Sở Lạc đến bên cạnh ông Lạc: “Cảm ơn ông.”
Ông Lạc cau mày, cực kỳ không hài lòng: “Cháu và ta còn nói cảm ơn gì. Mạng của ông già này là cháu cứu lấy. Ta không biết rốt cuộc khi đó con xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù cháu làm gì thì ta vẫn tin cháu có lý do riêng.”
Sở Lạc cảm động.
Ông Lạc nhìn ra vấn đề của cô, nhưng không hỏi gì mà trực tiếp phối hợp với cô diễn kịch nhằm toại nguyện cho thân phận hiện tại của cô.
Sở Lạc cúi đầu.
Ông Lạc thấy vẻ mặt của Sở Lạc
Hạ An Nhiên lấy thân phận khác trỏ’ về là có mục đích gì?
Vì Làng Mặc!
Một cô gái tốt như vậy lại bị Láng Mặc giày vò mà chủ động từ bỏ thân phận trước đó. Cô đã chịu bao nhiêu đau khổ rôi.
Ông Lạc rất thương xót!
Sau một lúc lâu, ông Lạc không kìm được mà nói: “Thằng nhóc Lạc Ngạn nhà ta tuy bình thường nhìn có vẻ ăn chơi, đào hoa, không đáng tin. Nhưng có ta ở đây, tuyệt đối nó sẽ không ức hiếp cháu. Chỉ có chúng ta ức hiếp nó thôi! Sau này cháu phải tìm người đàn ông có tính tự chủ, không có biệt phủ thành phố gì đó, biết chưa?”
Ông Lạc là ông nội của Lạc Ngạn sao?
Nhìn ông ấy nói chuyện cứ như muốn cô và Lạc Ngạn hẹn hò.
Có điều, Sở Lạc hiểu tâm trạng của ồng Lạc.
Thực ra ông ấy muốn đẩy Lạc Ngạn về phía cô, nhằm giúp cô làm lá chắn chặn đứng Láng Mặc.
Ồng Lạc cỏ thể gài bẫy cháu trai mình làm bia đỡ đạn cho Sờ Lạc, nhưng thực sự Sở Lạc không muốn kẻo người khác vào chuyện của cô.
Sở Lạc nở nụ cười an ủi ông Lạc: “Lần này về Trung Quốc, cháu đã có kế hoạch cùa mình. Cháu sẽ không thua trận đâu, ông yên tâm.”
Ông Lạc nghĩ đến thân phận tiều thư Sở gia mà gật đầu: “Cũng đúng, cháu không còn là lục bình trôi nổi dễ bị người ta ức hiếp như trước nữa Thằng nhóc Lạc Ngạn có thể
ở cạnh làm hậu phương cho cháu.”
Sở Lạc bật cười: “Lạc Ngạn chẳng phải do ông nhặt về sao?”
Ông Lạc chán ghét nói: “Dù ta muốn nhặt cũng nhặt một bé gái xinh như búp bê như cháu về, nhặt nó làm gì?”
Lạc phu nhân rời khỏi phòng khách cùng đám trẻ.
Vừa rồi đám trẻ này ở trong kia suýt chút bị khí thế của ông
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!