Lạc Ngạn đưa Sở Lạc rời khỏi phòng nghỉ.
Lần này cô đến Trung Quốc là có mục đích.
Chọn tham gia bữa tiệc này cũng là có ý đồ cả.
Cô muốn cho Lãng Mặc một tín hiệu.
Lăng Mặc quan tâm cồ như vậy, cô đến Trung Quốc, chắc chắn anh ta sẽ chú ý.
Một khi anh ta chú ý đến, vậy cô có thể triển khai kế hoạch của mình rồi.
Nhưng cô không định giải quyết một số rắc rối mà cô gặp phải trong lúc này.
Sở Lạc lạnh lùng nói với Lạc Ngạn: “Hôm nay có rất nhiều khách đến đây, anh nên đi tiếp đãi họ. Một mình tôi qua sảnh tiệc là được rồi, không cần phiền anh tiếp đãi tôi.”
Lạc Ngạn ngập ngừng khi nghe những lời lạnh lùng của Sở Lạc.
Anh nhìn Sờ Lạc một lúc rồi đột nhiên nói: “Hơn một nám
trước, chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện Lô Hải. Cô từng giúp tồi đấy, không nhớ sao?”
Sở Lạc nhất thời không nhớ ra.
Lạc Ngạn nói thêm: “Lúc đó tôi bị đánh thuốc mê và cô đã nhắc y tá cách điều trị cho tôi.”
Sở Lạc phải mất một lúc mới nhớ ra được, chỉ là chuyện qua lâu quá rồi nên cô quên mất.
Hơn nữa khi đó cô còn là “Hạ An Nhiên”, cô không thề thừa nhận mình là người giúp đỡ Lạc Ngạn nàm đó!
Sở Lạc lắc đầu: “Thật ngại quá, anh Lạc Ngạn. Anh nhận nhầm người rồi, một nám trước tôi vẫn còn đang ở nước ngoài, vốn dĩ không thể nào ở Trung Quốc.”
Nhớ khi đó cô đeo khẩu trang mà? Sao Lạc Ngạn lại nhận định đỏ là cô?
Đàn ông cỏ giác quan thứ sáu sao?
Lạc Ngạn thấy Sở Lạc không thừa nhận, anh nhỏ nhẹ nhắc một chuyện khác: “Hôm qua ở sân bay, cô đã cứu một cô gái. Tôi thấy hết rồi, cô cho cô ấy uống thuốc gì đó nên cô ấy mới thoát chết?”
Sở Lạc sửng sốt. Rõ ràng làm rất bí mật, sao lại bị phát hiện?
Lạc Ngạn đến gần Sở Lạc, dịu dàng nói: “Tôi không biết tại sao cô lại không muốn người khác biết chuyện cô giúp đỡ người khác. Có điều, tôi không thích mắc nợ ai. Khi đó cô giúp tôi, đương nhiên tôi sẽ trả lại. Cô Sở không cần áp lực.”
Sở Lạc tiếp tục phủ nhận: “Chuyện hôm qua, tôi thừa nhận là sức khoẻ tôi không tốt nên luôn đem theo ít thuốc và tồi đã cho cô gái kia. Còn chuyện một năm trước tôi giúp anh thì thực sự không cỏ.”
Lạc Ngạn vô cùng kiên quyết: “Tôi không nhận lầm người đã cứu tôi đâu.”
Khi đó cồ đeo khẩu trang, sao Lạc Ngạn lại chắc chắn người đó là cô?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!