Khu dân cư ỏ’ khu biệt thự đơn lập rất mắc, giá một căn cũng mấy trám triệu, vả lại cỏ tiền cũng chưa chắc mua được.
Mỗi hộ gia đình đều có quyền có thế, thân phận không tầm thường.
Lúc này, có một người đàn ông đứng trên tầng ba của toà biệt thự phía Đồng nhìn xuống quang cảnh ở dưới.
Tất nhiên là nhìn thấy Sở Lạc, Hi Linh và Hà Dĩ Mai.
Cỏ điều, ánh mắt của người đàn ông chỉ hướng về mình Sở Lạc.
Sau khi Sở Lạc rời đi, sắc mặt người đàn ông tối sầm lại: “Sao cô ấy lại ở đây?”
Anh lấy điện thoại ra ấn vào một số.
Đêm tối, sau khi Sờ Lạc trở về từ bữa tiệc của Lạc gia thì vẫn không rời khỏi khu dân cư.
vốn dĩ giờ này định nghi ngơi, nhưng cô lại mất ngủ.
Cuối cùng, cô ngồi dậy hoác áo và ra khỏi phòng.
Hi Linh ờ phòng bên cạnh. Sau khi Sở Lạc vào phòng nghỉ ngơi thì cô cũng về phòng. Đoán là lúc này đã say giấc nồng rồi.
Sở Lạc không quấy rầy Hi Linh mà đi xuống lầu.
Cô chỉ muốn ra phòng khách ngồi một lát, nhưng lại kìm không được mà đi ra ngoài.
Khu dân cư vào buổi sáng và buổi tối thực sự rất khác biệt.
Sở Lạc thích khung cảnh ban đêm hơn.
Tuy ít đèn, nhưng đều có màu vàng sẫm, trông yên tĩnh hơn vào đêm tối.
Lúc Sở Lạc đang đi dạo, lại có một loại yên tĩnh khác.
Đi bộ hơn 10 phút, cô lại đến khu phía Đông.
Sở Lạc cảm thấy phong cảnh ỏ’ đây đẹp hơn và đường xá cũng rất yên tĩnh.
Những con đường quanh co như mê cung.
Khi cô đi bộ vào ban ngày, cô không cảm thấy gì. Như thể đi trên một con đường bình thường.
Tuy nhiên khi đi trên con đường quanh co này vào ban đêm, cô luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Vì vậy, sỏ’ Lạc chỉ muốn rời khỏi đỏ thật nhanh.
Tuy nhiên khi cô đang rời đi, đột nhiên xuất hiện một hình bóng.
Sở Lạc sửng sốt.
Hình bóng đó đã đến trước mặt cô với một lực uy hiếp rất lớn và vòng tay qua eo cồ.
Sở Lạc đột nhiên bị ôm, sắc mặt lạnh lùng: “Láng đại thiếu gia, anh định làm gì?”
Buổi sáng, Lăng Mặc đã chú ý đến Sở Lạc.
Không ngờ người phụ nữ này nửa đêm lại xuất hiện trước mắt anh.
Lăng Mặc xoa eo của Sở Lạc, đôi mắt tối sầm lại và nói: “Anh suýt chút bị em lừa rồi!”
Sở Lạc bối rối: “Anh án nói cho cẩn thận, tôi lừa anh khi nào?”
Làng Mặc lạnh lùng nhìn người phụ nữ nhỏ bé.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!