Sở Lạc đứng tim, giưomg mắt nhìn Lăng Mặc đang ôm chặt lấy mình.
Lăng Mặc khẽ cau mày, gằn giọng quát cô: “ở đây quá nguy hiểm, em không nên tới đây!”
Dù giọng nói cùa Láng Mặc có vẻ bình thường, nhưng trồng anh không ồn lắm.
Sờ Lạc di chuyền tay tới lưng của Lăng Mặc, lưng anh đã ướt sũng vì chảy rất nhiều máu.
Anh vì bảo vệ cô mà đã trúng đạn!
Sở Lạc mở to mắt, giọng nói mất đi sự lạnh lùng: “Anh
tại sao anh phải cứu tồi!”
Lăng Mặc hiểu sự nghi ngờ của Sở Lạc. Giọng nói anh trở nên dịu dàng: “Sao anh có thể để em bị thương.”
Giọng nói trầm ấm tràn đầy tình cảm.
Không đúng! Rõ ràng lần trước gặp mặt, anh đã biết rõ âm mưu của cô. Hơn nữa, không phải anh đã biết cô không phải “Hạ An Nhiên” sao?
Sao bây giờ anh lại liều mạng cứu cô chứ?
Đầu óc anh ta có vấn đề sao?
Khi Sỏ’ Lạc đang bối rối, Láng Mặc vẫn ôm cô thật chặt, cố gắng lấy thân mình chặn làn đạn sau lưng để bảo vệ cô không bị thương tổn.
Sở Lạc có thể cảm nhận được sự che chở của Láng Mặc, trái tim cô run lên liên hồi.
Anh thành ra như vậy rồi, còn bảo vệ cô gì chứ? Không muốn sống nữa à?
Hơn nữa, không phải từ đầu tới cuối anh đều coi cô là một món đồ chơi sao?
Sao anh lại bất chấp mọi thứ vì một món đồ có thể tuỳ ý vứt đi bất cứ lúc nào?
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Sở Lạc muốn oán trách, nhưng đột nhiên cảm giác được cơ thể của Láng Mặc đang đè lên người cô, ánh mắt anh bắt đầu trở nên đờ đẫn.
Tình hình của Lăng Mặc vô cùng tệ!
Sau khi Sở Lạc nhận ra có gì đó không ổn, cô cố kìm nén sự đau khổ trong tim. Đôi mắt cô đỏ hoe, gằn giọng ra lệnh cho những người xung quanh: “Ám vệ yểm trợ đội Bạch Hồ, rút lui!”
Ám vệ không muốn tuân lệnh người của Sở gia.
Họ là người của giáo chủ. Chỉ có điều, khí thế của Sở Lạc đang toả ra, cộng thêm việc giáo chủ của họ đã trúng đạn
Ám vệ hiểu hơn ai hết là phải rút lui và nhanh chóng chữa trị vết thương cho giáo chủ.
Họ lập tức tuân lệnh của Sở Lạc, yểm trợ đội Bạch Hổ và mau chóng rút lui.
Sở Lạc dìu Láng Mặc một cách khó khán: “Cố lên, đi theo tôi!”
Đi được một lúc lâu, Sờ Lạc dẫn những người còn lại tới xe của đội Bạch Hổ. Cô đưa Làng Mặc lên xe và ngồi ở ghế sau.
Sở Lạc không quan tâm gì nữa, cô lấy điện thoại gọi cho
Tiểu Lạt Bá: “Tìm cho tôi một đường không có nguy hiểm!’’
Trước khi tới Đông Nam Á tìm Lăng Mặc, Sở Lạc đã cài đặt bản đồ điều hướng do Tiểu Lạt Bá tải ở điện thoại.
Tiểu Lạt Bá nói rằng nếu có trường hợp khẩn cấp, cậu ấy sẽ dựa vào vệ tinh để tìm hiểu sơ về khu vực này và hướng dẫn Sở Lạc tới một con đường an toàn hơn.
Nói với Tiều Lạt Bá xong, cô ném điện thoại cho người tài xế: “Làm theo hướng dẫn và lái đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!