Chương 418: Fan cứng muốn làm phản
Hạ An Nhiên ngơ ngác trả lời câu hỏi của Lăng Mặc, “Tôi không sao!”
Có điều lại phát giác nghi ngờ “ Lẽ nào anh không hỏi tôi sau khi nôn đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Mặc bình tĩnh khôn khéo trả lời “ Cô có thể gửi tin nhắn
Wecha cho tôi, để xem cô đã ứng phó như thế nào. Tôi có gi phải lo lắng?”
Hạ An Nhiên: “..”
Được thôi, thật không có chuyện gì có thể qua mắt được lão hồ ly Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên nhất thời mất cảm giác, cô uể oải thì thào “ Tôi muốn về Tiểu Dương, cảnh tượng đẫm máu đó có hơi ghê sợ, tôi muốn ổn định lại tinh thần.”
Lăng Mặc ra lệnh cho cô: “ về nhà rồi nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung nữa.”
Hạ An Nhiên nhất thời không nói nên lời, tại sao tên cẩu nam nhân này càng ngày càng độc đoán
vậy chứ.
Có điều, nghĩ đến một chuyện, cô vội vàng lên tiếng.
Vừa rồi, vì để thuận lợi lấp liếm chuyện này, tôi đã lừa Nhị phu nhân rằng trưa nay anh muốn về nhà, nếu anh không về, Nhị phu nhân há sẽ nghi ngờ lời tôi vừa nói?” Yếu ớt cầu xin “ Hay là, trưa nay anh về nhà ăn cơm?”
Lăng Mặc: “ Biết rồi, trưa tôi sẽ vê.
Sau khi cúp máy của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên mệt mỏi dựa vào
cứa xe.
Vừa rồi là một màn kịch lờn không vừa ý, thật đáng buồn.
Vừa về đến nhà, Hạ An Nhiên đã kêu Tôn quản gia dặn nhà bếp chuẩn bị thêm vài món ngon.
Tôn quản gia có vẻ ngạc nhiên vui mừng “ Hôm nay thiếu phu nhân có khẩu vị rồi sao?”
Từ Lăng Mặc, Tôn quản gia biết rằng đường huyết của Hạ An Nhiên thấp và hơi suy dinh
dưỡng, Tôn quản gia bắt đầu lo lắng về chế độ ăn uống của cô và cố gắng bằng mọi cách để cô án nhiều hơn.
Nhưng cho dù đó là món yêu thích của cô, hay cao lương mỹ vị, cô cũng k thèm để mắt tới.
Cứ tiếp tục như này…
Tôn quản gia vô cùng lo lắng, tiểu thiếu gia sẽ không đói chứ?
Lúc nghe Hạ An Nhiên dặn nhà bếp thêm món, thật sự vui mừng khôn xiết.
Tuy nhiên, sau vài giây còn chưa kịp vui mừng, Tôn quản gia đã nghe thấy Hạ An Nhiên âm thầm nói thêm, “Buổi trưa Lăng Mặc sẽ trở lại ăn cơm.”
Tôn quản gia thất thần, còn tỏ ra ghét bỏ, “ Thiếu gia cậu ấy về làm gi?”
Hạ An Nhiên bất ngờ.
Người bên cạnh Lăng Mặc có thái độ phẫn nộ mạnh mẽ như vậy là sao.
Hạ An Nhiên trong lòng hừng hực “Chủ Tôn, có phải Lãng Mặc đã
làm chuyện gi xấu xa với chú đúng không, nói với tôi, tôi sẽ cùng chú khinh thường anh ta. Khà khà một mình khinh thường chẳng bằng cùng nhau khinh thường.”
Ngay lúc Hạ An Nhiên đang nói chuyện phiếm, một tiếng hừm từ đằng sau phát lên “ohh, khinh thường cái gì?”
Hạ An Nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy Làng Mặc đang từng bước kiêu ngạo tiến về phía họ.
Hạ An Nhiên chột dạ nhìn anh ta
rồi cười nhẹ “ Không, không có gì, chỉ là tôi nói với Tôn quản gia, tôi ở Nhị phòng đại sát tứ phương, cùng tôi khinh thường những người bên Nhị phòng.”
Mặc dù Tôn quản gia rất tò mò thiếu phu nhân ở Nhị phòng bên đó đã trải qua chuyện gi, nhưng nhìn thấy thiếu gia dã trở về, liền lui về một bên.
Lăng Mặc đã đến gần Hạ An Nhiên.
Khoảng cách giữa hai người chưa đầy chục cm.
Nhưng ánh mắt của Lăng Mặc lại đày hàm ý sâu sắc, “ Sau này Nhị phòng gọi cô qua đó thì hãy từ chối.”
Hạ An Nhiên nghĩ đến vờ kịch lớn hôm nay, đắc ý, “ Yên tâm đi, chắc rằng Nhị phu nhân sẽ không muốn gặp tôi nữa đâu.”
Lăng Mặc nghe khẩu khí của mèo hoang nhỏ, không còn nghi ngờ gì nữa rằng lần này chắc chắc rằng cô đã làm ầm ĩ lên.”
Đỡ vào trán, anh lạnh giọng hỏi: “ Nhị phòng hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nói lại chi tiết một lần
nữa.”
Hạ An Nhiên vừa rồi còn đang đau buồn màn kịch lớn đắc ý của cô hôm nay.
Nhưng không, khán giả đến rồi!
Hạ An Nhiên hào hứng kể lại chuyện hôm nay.
Nói đến đoạn cuối, không thể giấu được sự phấn khích và vui mừng.
“Anh không thể biết được tình hình lúc đó nguy hiểm như nào đâu, nếu là người thường, tôi làm sao có thể dễ dàng đối phó? Hừ, còn không phải do tôivừa thông minh vừa hóm hỉnh lại xinh đẹp!”
Lãng Mặc liếc nhìnmèo hoang
nhỏ, “Cái này liên quan gì đến xinh đẹp?”
Hạ An Nhiên hất cằm lên, “Đương nhiên là liên quan rồi. Người càng xinh đẹp thì lời nói càng đáng tin và họ đương nhiên muốn tin tôi hơn.”
Lăng Mặc cho tay lên đỡ trán.
Những lời ngụy biện và lý thuyết của mèo hoang nhỏ thật không tầm thường.
Chỉ có điều, không ngờ còn có người đợi hai tháng còn không được.
Hạ An Nhiên nói xong, mặt bỗng nhiên nhăn lại.
“ Mặc dù, tôi đã lay động được Nhị phu nhân, bà ấy cũng đã hứa với tôi…Nhưng, lần này tôi đã đắc tội với tam tiểu thư, haizz, đúng là bốc đồng, Vừa rồi tôi không nên cứng nhắc như vậy, chỉ là Tam phu nhân lòng dạ hẹp hòi, sau này nhất định sẽ tìm tôi tính sổ.”
Ánh mắt trầm tĩnh của Lăng Mặc “ Cô là phu nhân của tôi, không phải ai cũng có thể xỉ nhục được cô, một tiểu Lăng Tư, cũng làm cô sợ hãi như vậy sao?”
Hạ An Nhiên “ Bây giờ tôi không sợ, nhưng tương lai thì nói không chừng.”
Khéo miệng Lăng Mặc nhếch lên “ohh, sau này cô sẽ sợ sao?”
Hạ An Nhien“…”
Được thôi…
Thật ra sau này cũng không sợ.
Người có thể khiến cô sợ, chỉ có một mình tên khùng điên Lãng Mặc này.
Hạ An Nhiên không còn vướng
bận chuyện này nữa. “Nhị phu nhân không nên nghi ngờ chuyện tôi có thai nữa. Coi như chuyện này đã xong xuôi, sau này tôi sẽ cẩn thận hết mức có thể.”
Ánh mắt của Lăng Mặc trầm xuống.
Mèo hoang nhỏ ứng phó như vậy, nhìn thì có vẻ không có vấn đề gi, nhưng người của Nhị phòng bên đó liệu có thật sự tin không?
Mặc dù Lê Văn Tĩnh thoạt nhìn có vẻ là một người phụ nữ điềm đạm, không toan tính.
Nhưng mà bà gả cho Lăng gia nhiều năm như vậy, trong cuộc chiến với đại phòng bà chưa từng có chuyện gì, điều này cho thấy bà nhất định không phải người đơn giản.
Nhị phu nhân này vỏ cùng khéo nhẫn nhịn.
So với Nhị tiên sinh còn tươi cười chịu đựng.
Có vẻ như một vài kế hoạch cần được thay đổi.
Vào buổi trưa, Lăng Minh Hải tham gia bữa
Từ sau khi đại phòng xảy ra chuyện, Lăng Minh Hải thăng quan tiến chức thuận lợi và hầu như ngày nào cũng được mời đến các bữa tiệc.
Lăng Minh Hải không hề có ý từ chối những bữa tiệc này.
Lăng Mặc quản lý tập đoàn Lăng thị, luôn có tư thái cao cao tại thượng.
Lăng Minh Hải lại càm thấy như vậy quá dễ đắc tội khác.
Tập đoàn Láng thị vì có quan hệ với Lăng Mặc nên đã kết không biết bao nhiêu thù.
Ông ta luôn cảm thấy thêm một người bạn là thêm một lối đi.
Giữ thể diện cho người khác, tập đoàn Lãng thị sẽ có thêm người bạn, sau này tập đoàn Láng thị trong tay ông ta lại càng đạt tầm cao hơn.
Vừa lúc ăn uống no say, thì có người đứng đầu của một gia tộc lớn ở thành phố Lô Hải tiến đến gần.
Thần bí nói, “Mấy ngày trước, khi con gái tôi đến bệnh viện thăm một người bạn, chạm mặt người bạn đồng hành nữ trong ngày kỉ niệm của Láng đại thiếu.”
Lăng Minh Hải hơi cau mày.
Người bạn đồng hành nữ trong ngày kỉ niệm của Lăng đại thiếu, lẽ nào là Hạ An Nhiên.
Có điều, mọi người đến nay đều chưa hề biết Hạ An Nhiên là vợ xung hỉ của Lăng Mặc, và chỉ nghĩ rằng đó là một trong những người tình của anh.
Ling Minh Hải cũng không giải thích, nhưng tò mò tại sao bên kia lại nhắc đến chuyện này, “Sao vậy?”
Đối phương càng trờ nên thần bí, thấp giọng nói: “Con gái tôi vì tò mò không biết ở bệnh viện làm gì nên đã âm thầm điều tra, không ngờ lại phát hiện lớn”. Không khỏi nhìn Lăng Minh Hải thật sâu”Người phụ nữ đó đang mang thai!”
Lăng Minh Hải vốn còn đang đắc ý, mãn nguyện, đọt nhiên ứ họng, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, “ Tin tức này có chắc chắn không?”
Người đàn ông lấy trong túi ra một tờ giấy báo xét nghiệm máu, “Đây, đây là tờ giấy báo con gái tôi lấy được từ bệnh viện, tôi đã mang đến cho anh.”
Lăng Minh Hải nhanh chóng lấy tờ báo cáo xét nghiệm máu và nhìn lướt qua nó.
ông không thể hiểu được những mục kiểm tra lộn xộn trên báo cáo.
Nhưng trong phần kết luận của danh sách, có một vài từ rõ ràng. Đầu thai kỳ.
Chứng tỏ Hạ An Nhiên đã thật sự mang thai!
Lăng Minh Hảinắm chặt danh sách kiểm tra, nét mặt trở nên mơ hồ.
Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, ông đã đứng dậy và vội vã rời khỏi phòng.
Lăng Minh Hải ra khỏi khách sạn và lên xe riêng.
Trợ lý đặc biệt Chu Khôn nhìn Lăng Minh Hải bối rối, “Nhị tiên sinh, chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhị tiên sinh rất thích những bữa tiệc, nhưng hôm nay đi ra với sắc mặt khó chịu như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Lăng Minh Hải vẫn nắm chặt tờ giấy trong tay.
Nghĩ đến một vài hành động gần
đây của Lăng Mặc, liền hiểu ra.
Vốn là một người hiền lành, xong ánh mắt mang vẻ độc ác “ Ta hiểu rồi, chẳng trách tại sao gần đây hắn lại chăm chỉ làm việc như vậy, hóa ra là đề mở đường cho tương lai.”
Chu Khôn không hiểu chuyện gì “ Nhị tiên sinh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Lăng Minh Hải trực tiếp ném danh sách kiểm tra trong tay cho Chu Khôn, ánh mắt lạnh lùng ra lệnh, “Anh đi điều tra kỹ báo cáo kiểm tra xem có vấn đề gì
không.”
Chu Khôn cầm tờ giấy báo cáo.
Chu khôn nhìn qua nội dung trong đó, ngẩn người ra “ Là ai mang thai vậy?”
Lăng Minh Hải sắc mặt ảm đạm “ Là vợ xung hỉ của Lăng Mặc.”
Chu Khôn phất tay “ Lăng thiếu gia có người thừa kế?”
Nếu đúng như vậy, sẽ có một số thay đổi trong vài chuyện đã được kết luận.
Chu Khôn sắc mặt trầm xuống “Tôi nhất định sẽ điều tra… Có thể, báo cáo này có vấn đề?”
Lăng Minh Hải cũng hy vọng như vậy.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lăng Minh Hải nghe điện thoại.
Điện thoại truyền đến giọng nói khó chịu của Lê Văn Tĩnh “ Tôi có chuyện này, hôm nay con gái mời Hạ An Nhiên đến nhà làm khách, Hạ An Nhiên đó…nôn. Tôi nghi ngờ cô ta có thai.”
vốn dĩ Lãng Minh Hải vẫn tin còn có may mắn.
Cũng giống như sự nghi ngờ của trợ lý đặc biệt, có thể có vấn đề với danh sách kiểm tra?
Tuy nhiên, vợ ôngđồng thờicũng nói về điều này đồng thời, vì vậy nó có thể là sự thật.
Lăng Minh Hải nắm chặt điện thoại “ Vừa rồi, cũng có người nói với tôi, nhìn thấy Hạ An Nhiên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe và người đó có được giấy kết quả kiểm tra…..báo cáo nói cô ấy
mang thai rồi.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, giọng điệu khó hiểu: “Lăng Mặc thật giống trước đây. Thích làm chuyện lớn. Xem ra lần này nhất định lại có âm mưu gì rôi.
Lăng Minh Hải nghĩ đến năm đó, khi mà Lăng Mặc tiếp quản tập đoàn Lăng thị.
Ban đầu mọi người đều không có ánh nhìn tốt về Lăng Mặc.
Ngay cả khi ông ta đã chuẩn bị để trấn áp Lăng Mặc và dành Tập đoàn Lăng vào tay mình.
Nhưng cuối cùng?
Lăng Mặc thuận lợi tiếp quản Tập đoàn Lăng thị, còn định đá ông ta và đại phòng ra khỏi vị trí trung tâm của tập đoàn.
Lăng Minh Hải vẫn nhớ hành động đó tàn nhẫn như thế nào.
Lăng Minh Hải ánh mắt lạnh lẽo “ Tôi không biết hắn toan tính chuyện gì, cũng không phải là để lót đường cho cái thứ trong bụng Hạ An Nhiên đấy chứ, hừ, sao có thể để hắn thuận lợi như ý.”
Vào buổi chiều, Hạ An Nhiên nằm nghỉ ngơi trên giường thì nhận được điện thoại của Thu Lương Nhạc.
Sau khi nghe Thu Lương Nhạc nói, Hạ An Nhiên kích động “ Thầy nói bạn của thầy đã đến thành phố Lô Hải rồi sao? Tối nay là có thể gặp con rồi?”
Cỏ nghĩ mình sẽ phải đợi thêm vài ngày nữa.
Không ngờ lại đến quá bất ngờ.
Hạ An Nhiên nhanh chóng nói: “Địa chì là gì? Khi nào thì con có thể gặp anh ấy?”
Thấy dáng vẻ kích động của Hạ An Nhiên, Thu Lương Nhạc có chút không vừa lòng “ Lúc trước thầy đi cấp cứu, sao không thấy con lo lắng như vậy? tên tiểu ma đầu này đối với con quan trọng như vậy sao?”
Hạ An Nhiên: “ Đây không phải là một khái niệm.”
“Tại sao lại không phải là khái niệm, ta nói cho con biết, ta đang rất tức giận … con hãy cẩn thận
với ta đấy!”
Sau đó, bên kia giận dữ cúp máy.
Hạ An Nhiên không nói nên lời.
Tại sao sự cáu kỉnh của Thu Khanh Khanh nói đến là đến.
Lẽ nào nam nhân cũng có kỳ mãn kinh?
Có điều, tại sao Thu Khanh Khanh lại không cho cô địa chỉ gặp mặt?
Ngay khi Hạ An Nhiên định gọi lại, cô ấy nhìn thấy một tin nhắn
VVeChat.
Là định vị vị trí của cố Kỳ.
[ Cố Kỳ: Bạn của thầy đang ở quán rượu, 5h hãy đến quán rượu đó, số phòng cụ thể, đến lúc đó sẽ gửi.]
Hạ An Nhiên cũng biết, người bạn này của Thu Khanh Khanh như báu vật quốc gia.
Anh ta đang nắm trong tay tính mạng của rất nhiều người, và sự an toàn của anh ta đương nhiên là ưu tiên hàng đầu.
Bên kia thận trọng như vậy, Hạ An Nhiên cũng có thể hiểu được.
Tuy nhiên, chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng đang vui vẻ của cô.
Đại quốc thủ đó vô cùng lợi hại, có cách kéo dài tuổi thọ cùa Lăng Mặc?
Nhưng sau một hồi hưng phấn, Hạ An Nhiên lại có chút sợ hãi.
Nếu không có?
Đây là cơ hội cuối cùng của Lăng Mặc.
Nếu đai quốc thủ cũng không có cách, thì thật sự không có cách nào khác.
Hạ An Nhiên có chút lo lắng, hoang mang.
Cô vô thức cúi đầu xuống và chạm vào vùng bụng phẳng lì cùa mình, “Mặc dù ba con là một tên biến thái, ác quỷ và khốn nạn… nhưng mọi người đều nói kẻ xấu sống lâu hơn người tốt, lẽ ra anh ta nên còn chút sinh khí chứ?”
Bây giờ lo lắng cũng không có tác dụng gì nữa.
Điều cần phải đối mặt thì cũng phải đối mặt thôi.
Hạ An Nhiên lấy điện thoại ra bấm số của Lăng Mặc, “Là tôi, tôi đang có chuyện muốn nói với anh, buổi nay anh có thể cùng tôi đến một nơi được không?”
Sau khi nghe điện thoại của Hạ An Nhiên, Lăng Mặc khẽ cau mày.
Phó Tân khó hiểu nói “ Lão đại, chị dâu đã nói gì với anh mà khiến anh mất hồn mất vía vậy”
Lăng Mặc liếc nhìn Phó Tân, khóe miệng cong lên, “Ồ, không có gi, chị dâu của anh muốn hẹn hò với tôi.”
Phó Tân: “..”
Tại sao anh ấy lại tự mình nhận lấy “cầu lương”?
Nhìn Lăng Mặc với sắc mặt buồn bã “ Chuyện tôi vừa nói, lão đại hiểu rõ rồi chứ, thầy của tôi đã đến quán rượu Thiên Nguyên rồi, mời anh qua đó một chuyến.”
Trước kia cơ thể Lăng Mặc gặp chút vấn đề, Tam tiên sinh Lăng
gia vì thế mà đã tìm đến không ít danh sĩ có tiếng.
Trong số đó có sư phụ của Phó Tân.
Trước đó độc trong người Lăng Mặc có thể kiểm soát được cũng nhờ cả vào vị Tôn thần y đó.
về sau, Phó Tân thay ông điều trị cho Lăng Mặc.
Nhưng Phó Tân nào nghĩ rằng, mình đã bị kéo lên thuyền giặc, và không thể xuống được.
Lãng Mặc nghe đến “ quán rượu
Thiên Nguyên” hơi nhướng mày “ Vừa hay tiện đường.” Chịu không được lại thì thầm “Buổi hẹn hò đầu tiên anh có muốn chuẩn bị gì cho cô ấy không?”
Khóe miệng Lăng Mặc tỏ ra vẻ hung hãn, Phó Tân anh vẫn còn đang trong văn phòng đấy.
Hiểu rồi, bây giờ anh như người tàng hình!
Không, phải là một “con chó” tàng hình!
Giang Ngụy Nghiên có cuộc hẹn với bạn ở quán rượu Thiên Nguyên.
Tuy nhiên, khi chuẩn bị rời đi, thì bỗng có một người đi qua.
Lúc đầu Giang Ngụy Nghiên cũng không có suy nghĩ gì.
Nhưng đột nhiên, trong đầu nảy ra một cái gì đó,kinh ngạc thốt lên: “Đó là Lão Tôn!”
Trong thành phố Lô Hải có không
ít người biết đến tiểu thần y Phó Tôn.
Nhưng, Giang Ngụy Nghiên vì quan hệ của ông nội cô, mà biết rất nhiều chuyện khác nữa.
Nếu thật sự Phó Tân là đồ đệ của Tônlão .
Thì quả thực, còn cảm thấy may mắn khi gặp được Tônlão .
Vị Tôn lão này là một đại quốc thủ cấp quốc gia, thường xem bệnh cho những nhân vật lớn cực kỳ quan trọng của Trung Quốc.
Thật không ngờ rằng ông lại có thể xuất hiện ở thành phố Lô Hải.
Nhưng xung quanh không có bất cứ tin tức nào.
Giang Ngụy Nghiên bỗng nhiên nghĩ đến Lăng Mặc.
Nếu mình có bản lĩnh mời Tôn lão khám cho Lăng Mặc, thì liệu Lăng Mặc có bỏ qua chuyện lần trước ở lế kỉ niệm hay không?
Hơn nữa, Lãng Mặc sẽ nhận ra cô rất quan tâm đến tính hình sức khỏe của anh.
Vì vậy Giang Ngụy Nghiên nhanh chóng qua đó.
Nhưng, Tônlão lại đang ở trên tầng cao nhất của quán rượu, người bình thường không thể lên đó, cần phải có thẻ.
Giang Ngụy Nghiên không theo kịp lên đó, liền đến trước mặt quản lý ở đại sảnh, thẳng thừng nói: “ Tôi muốn lên tầng thượng.”
Quản lý quen biết Giang Ngụy Nghiên.
Chỉ có điều khách ở tầng thượng thân phận cao quý, quản lý
ngượng ngùng nói: “ Giang tiểu thư, cô đừng làm khó chúng tôi, chuyện này quả thật có chút khó khăn.”
Giang Ngụy Nghiên cũng biết là rất khó.
Cười với quản lý và nói “Tôi sẽ không làm cho anh khó xử, anh chỉ cần giúp tôi nói với người bên cạnh Tôn lão, ta chính là người của Giang gia.”
Khi quản lý nghe thấy điều này, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không ngang ngược cứ
thế đi lên tầng thượng, thì tất cả đều dễ nói chuyện.
Vì vậy, quản lý đã gọi điện liên lạc lên tầng thượng, theo như ý của Giang Ngụy Nghiên, nói vời người bên cạnh Tôn lão rằng một vị tiểu thư Giang gia đang đợi dưới lầu.
Chỉ sau vài phút, một nam nhân trẻ tuổi đi đến.
Đi thẳng đến trước mặt quản lý sảnh.
Giang Ngụy Nghiên nhìn thấy nam nhân đó liền nở nụ cười “
Ngươi là người bên cạnh Tôn lão? Tôi là Giang Ngụy Nghiên.”
Giang Ngụy Nghiên thường nghe ông nội đề kể.
Năm đó, khi Tôn lão khám bệnh, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vào lúc đó chính ông nội cô đã giúp Tôn lão nói chuyện.
Tuy nhiên, sau khi điều tra, tai nạn là do bệnh nhân không nghe theo lời của Tôn lão và ăn phải thứ không nên ăn, đã suýt xảy ra chuyện…..
Nhưng dù gì ông nội cô cũng có
ơn cứu mạng Tôn lão.
Nói chung, Tôn Lão là một bậc hiền y, họ đều rất trọng tình cảm.
Vi vậy, Giang Ngụy Nghiên đoán chắc rằng Tôn lão nghe nói cô là người nhà họ Giang, nhất định sẽ gặp mặt.
Thật không ngờ, cô ấy đã thực sự đúng.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Giang Ngụy Nghiên , “Không biết cô Giang có chuyện gì?”
Giang Ngụy Nghiên nở một nụ
cười ôn hòa “Tôi có một người bạn, thân thể có chút vấn đề. Tôi hy vọng Tôn lão có thể xem qua.”
Nghe vậy, anh ta có chút bối rối, khéo léo đáp: “ Sư phụ tôi đã kín lịch, sự rằng không có thời gian.”
Giang Ngụy Nghiên nghe vậy, đây chính là từ chối.
Tuy vậy vẫn cố gắng nói thêm: “Bạn của tôi đang ờ thành phố Lô Hái, nên tôi nhất định sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của Lão Tôn … Hơn nữa, tôi tin rằng Lão Tôn không phải là người không có tình nghĩa, nhất định sẽ
giúp đỡ tôi.”
Nam nhân đó mặt mày nhăn nhó.
Quả nhiên, đúng như lời Sư phụ đã nói, Giang gia thật là huênh hoang khoác lác!
Ngay khi người đàn ông này đang nghĩ cách từ chối, Giang Ngụy Nghiên nhìn thấy Lăng Mặc từ bên ngoài đi vào.
Liền nói “Bạn của tôi đã đến rồi.”
Sau đó Giang Ngụy Nghiênphớt lờ người đàn ông đó và đi về phía Lăng Mặc.
Mỉm cười và nói với Lăng Mặc: “ Thật trùng hợp.”
Ánh mắt Lãng Mặc lạnh lùng, rõ
ràng anh không muốn để ý đến cô.
Giang Ngụy Nghiênsiết chặt tay.
Nếu như trước kia, thì cô cảm thấy tư thái này của Lăng Mặc rất bình thường.
Nhưng sau khi nhìn thấy cô đối xử tốt với Hạ An Nhiên, cảm thấy thái độ của Lăng Mặc lúc này hơi quá đáng.
Cô có chỗ nào không bằng ả hồ ly kia?
Tuy nhiên, Giang Ngụy
Nghiênvẫn kìm nén sự nóng nảy của mình và nói một cách nho nhã, lịch sự “ Tôi biết một vị đại quốc thủ quốc gia vô cùng lợi hại, tôi đã kính nhờ xem cho anh, tôi tin rằng chỉ cần ra tay thì bệnh tình của anh sẽ chuyển biến tốt hơn.”
Giang Ngụy Nghiên cũng không hề biết Tôn lão đó rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào.
Nhưng lại khoác lác như vậy.
Như vậy có vẻ như cô đang vì Lăng Mặc mà nỗ lực.
Giang Ngụy Nghiên quay đầu lại và định nói với người đàn ông kia rằng Lãng Mặc là bạn của cô, và cô hy vọng rằng Tôn lão sẽ xem xét.
Tuy nhiên, sau khi quay đầu lại, cô thấy người đàn ông đó đã biến mất.
Giang Ngụy Nghiên nhíu mày, lập tức chạy đến bên cạnh quản lý đại sảnh hỏi: “Người đóđâu rồi?”
Quản lý đại sảnh: “ Tôi cũng không rõ, anh ta đột nhiên rời đi, có lẽ là đã lên lầu.”
Giang Ngụy Nghiên cười gượng gạo “ Không thể nào, lẽ ra phải đến phòng rửa tay trước chứ, còn không mau giúp tôi tìm đi?”
Quản lý sảnh có chút bất lực, chỉ có thể nghe theo lời của Giang Ngụy Nghiên , liền gọi một nhân viên bảo vệ đến giúp cô tìm người.
Nhưng Giang Ngụy Nghiên lại quay lại, cô muốn đợi Lãng Mặc, thì cũng phát hiện anh không còn ở đó nữa.
Đang không nói nên lời, cô lại nhìn thấy người đàn ông vừa nói
chuyện với cô cách đó không xa, đang đứng trong thang máy cùng Lăng Mặc.
Giang Ngụy Nghiên trên mặt nở nụ cười mãn nguyện, ông nội nói thật là không sai, Tôn lão rất trọng tình, làm sao có thể không giúp!”
Miệng lẩm bẩm đi về phía thang máy.
Tuy nhiên, trước khi cô bước đến cửa thang máy đã đóng lại, và cô bị bỏ rơi ở hành lang.
Giang Ngụy Nghiên vẻ mặt khó
coi.
Một lúc sau, thang máy bên cạnh lại mở ra.
Giang Ngụy Nghiên nhanh chóng bước vào,ra lệnh cho người phục vụ trong thang máy, “Lên tầng cao nhất.”
Nhân viên thang máy cười nói: “Tầng cao nhất cần phải có thẻ mới có thể đi.”
Giang Ngụy Nghiên : “Bạn của tôi vừa đi lên, tôi không bắt kịp thang máy.”
Nhân viên thang máy: “Mỗi lần lên xuống đều cần thẻ.”
Giang Ngụy Nghiên không nói được gì chỉ có thể bước ra.
vừa lúc cô đi tìm quản lý sảnh để lấy thẻ, thì bắt gặp một người phụ nữ bọ dạng đáng nghi.
Người phụ nữ này đang đeo khẩu trang và che mặt kín mít.
Nhưng ngay cả như vậy, trong nháy mắt Giang Ngụy Nghiên vẫn có thể nhận ra thân phận của đối phương.
Giang Ngụy Nghiên bước tới và chặn đường.
Và nở một nụ cười chào đón, “Cô Hạ, thật không ngờ, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Hạ An Nhiên nét mặt ảm đạm.
Lúc chiều, tôi gọi cho Lăng Mặc, theo dự kiến ban đầu, sẽ gặp nhau tại “Quán rượu Thiên Nguyên” vào lúc năm giờ.
Nhưng Láng Mặc yêu cầu cô đến trước, nói rằng có việc quan trọng.
Dù sao buổi chiều cô cũng không có việc gì nên đến đây sớm.
Mới đến nơi, đã gặp Giang Ngụy Nghiên.
Nghĩ đến trải nghiệm khó chịu ở Nhị phòng hai hôm nay, Hạ An Nhiên tháo khẩu trang xuống, lạnh lùng nói: “ Hãy gọi tôi là Lăng phu nhân!”
Đôi mắt của Giang Nhụy Nghiêng rơi vào khuôn mặt vừa sáng vừa lạnh của Hạ An Nhiên.
Tham vọng của nhân vật phản diện bất quá cũng chỉ như vậy!
Giang Nhụy Nghiêng nặn ra một nụ cười cợt nhả, “Cô Hạ không cần phải cô chấp như vậy … Dù sao thì, có một số thứ không phải lúc nào cô cũng chiếm được.”
Lần trước ở Lễ kỉ niệm, Hạ An Noãn nhìn thấu được Giang Nhụy Nghiêng không phải là một
người trí thức như vẻ bề ngoài.
Nếu không, cô ta sẽ không đẩy Mễ Thiên Thiên trở thành vật tế thần như vậy, làm người tiên phong cho cô ta, và đứng mũi chịu sào
Hạ An Nhiên ánh mắt nhướng lên, “Mặc dù có một số việc tôi không thể tiếp tục giữ được, nhưng bị trí Lăng phu nhân ngoài tôi ra thì còn có ai có thể ?”
Sau khi liếc nhìn Giang Nhụy Nghiêng, cô bước lại gần một bước. “Cô Giang sẽ không vì vị trí Lăng phu nhân này mà có chút
tính toán, đúng không? Nếu vậy tôi có nên giao vị trí này cho cô không? Nhưng, tôi không biết liệu cô Giang có muốn làm góa phụ hay không.”
Giang Nhụy Nghiêng co rút trong tiềm thức.
HạAn Nhiên nhìn thấy cô ta lén lút, không nói nên lời.
Giang Nhụy Nghiêng thực sự là “trà xanh”.
Cô ta rất quan tâm đến vị tríPhu nhân Lăng Mặc, nhưng cô ta sợ phải trờ thành góa phụ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, nhìn thấy người khác ngồi ở vị trí này, trong lòng không vui và muốn đuổi họ xuống.
HạAn Nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta, vì vậy định bỏ đi.
Khi Giang Nhụy Nghiêng nhìn thấy HạAn Nhiên nói nhiều lời âm dương quái dị như vậy, lại còn muốn rời đi, sự túc giận đã nổi lên.
Đúng! Cô ấy không muốn trở thành người phụ nữ của Lăng Mặc.
Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông mà cô luôn hướng về, lại bị HạAn Nhiên làm ô uế, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Giang Nhụy Nghiêng ra vẻ tức giận, nắm lấy cánh tay Hạ An Nhiên, hung hăng nhìn cô chằm chẳm, “Cho dù là thứ tôi không muốn, cô cũng không xứng được động vào.”
Hạ An Nhiên dừng lại một chút, cô ấy ép Giang Nhụy Nghiêng sang một bên, “Lăng Mặc không phải của cô, anh ấy là chồng của tôi. Bây giờ, cô đang dán mắt vào người đàn ông của tôi!”
“Nếu không phải Lãng Mặc không sống đươc bao lâu nữa, cô nghĩ anh ấy có thèm liếc mắt đến cô một cái không? A, cô chẳng qua chỉ là đồ dùng mà anh ấy ngẫu nhiên chơi trước khi chết. Không ngờ cô thật sự cho rằng mình quan trọng, cho rằng mình lợi hại sao?”
Giang Nhụy Nghiêng ánh mắt xẹt qua một tia khinh thường,” về phần anh ấy để cho chô làm nữ chủ nhân Lăng gia, chỉ là để cô làm lá chắn giúp anh ấy thu hút mấy khẩu súng và mũi tên hắc
ám!”
Hạ An Nhiên đã biết ý đồ của Lăng Mặc từ lâu, nhưng khi bị Giang Nhụy Nghiêng bới móc, trong lòng cô ấy dường như bị đâm nặng nề.
Nhưng sắc mặt vẫn bình thản như thường, không chút sóng gió. “Cho dù như vậy, tôi cũng là người phụ nữ của Lăng Mặc, và cô sẽ không bao giờ được như vậy!”
Giang Nhụy Nghiêng xấu hổ bắn trả, “Chỉ cần tôi còn ờ đây, cô cả đời này, cũng không bao giờ có thể là người phụ nữ của anh ấy!”
Giang Nhụy Nghiêng bị HạAn Nhiên khơi dậy ngọn lửa chiến tranh, cao giọng nói: “Nếu như tôi muốn, một người thấp kém như cô, còn có thể có cơ hội sao? Bất quá, trong tay tôi cô cũng chỉ là người tầm thường không hơn không kém mà thôi”
Khóe miệng hơi kéo ra một vòng cung, cố ý hỏi: “Cô có biết tại sao Lăng Mặc lại ờ đây không?”
HạAn Nhiên nhìn Giang Nhụy Nghiêng không hiểu.
Giang Nhụy Nghiêng bật cười, trong mắt tràn đầy tự hào, “ồ,
vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết, tôi đã bảo Lăng Mặc tới đây!”
HạAn Nhiên cau mày.
Vốn dĩ cô đã hẹn với Lăng Mặc đến đây lúc nãm giờ, nhưng Lăng Mặc nói hãy đến sớm.
Nghe giọng điệu của Lãng Mặc lúc đó, cô cảm thấy ngay cả khi cô ấy không nói đến khách sạn, anh ấy cũng sẽ đến.
Và lý do anh ta đến đây là vì Giang Nhụy Nghiêng?
Sau khi Hạ An Nhiên phân tích
điều này, sắc mặt của cô ấy thay đồi, và cô ấy cảm thấy có một cái sừng trên đầu …
Ngày thường, điều Giang Nhụy Nghiêng thích nhất là nhìn thấy những người bị cô ta dẫm phải xấu hổ như thế nào.
Mặc dù, cô ta chưa bao giờ coi HạAn Nhiên là đối thủ.
Nhưng người phụ nữ này làm cho cô ấy không vui!
Tàn nhẫn chỉnh đốn Hạ An
Nhiên, chà xát hành hạ thành cặn bã và giẫm lên, càng cảm thấy khoái cảm.
Giang Nhụy Nhiêng liếc nhìn HạAn Nhiên một cách khinh thường. “Tôi thật sự không hiểu, cô có tư cách gì mà ở trước mặt tôi tự cho mình là đúng! Chỉ vì cho rằng mình có khuôn mặt đẹp? Haha, hiện nay phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, muốn có khuôn mặt xinh đẹp, rất dễ dàng… Nhưng một số điều cả đời cô sẽ không bao giờ có được, chẳng hạn như lai lịch!”
Giang Nhụy Nghiêng lại làm ra vẻ kiêu ngạo,” Tôi biết Lãng Mặc từ khi chúng tôi còn nhỏ, chúng tôi là Thanh mai trúc mã, gia đình hai bên cũng quan hệ rất thân
thiết, chúng tôi sống chung một thế giới,tôi dễ dàng có thể vì anh ấy mà làm rất nhiều chuyện, nhưng còn cô thì sao? Chỉ có thể dựa vào anh ấy.”
HạAn Nhiên không nói nên lời, chào đón ánh mắt giễu cợt của Giang Nhụy Nghiêng,” Ai nói tôi chỉ có thể dựa vào anh ấy? ”
Giang Nhụy Nghiêng lộ ra nụ cười mỉa mai, “Cô không phải là loại cây tầm gửi, chỉ biết bám vào anh ấy mà leo lên sao?”
HạAn Nhiên:
Cô ấy không phải là Vua của các loài hoa sao?
Giang Nhụy Nghiêng vẫn đang giễu cợt, “Hôm nay tôi tìm bác sĩ giỏi nhất, tốt nhất cho Lăng Mặc để giúp anh ấy chữa trị, còn cô có thể làm gì?”
HạAn Nhiên không ngờ rằng ngoại trừ cô ra, Giang Nhụy Nghiêng cũng đang tim bác sĩ chữa trị cho Lăng Mặc.
Mà xem thái độ của Giang Nhụy Nghiêng, có vẻ như người ta dễ dàng tìm được bác sĩ giỏi, muốn tìm là tìm được.
Còn cô ấy? Rõ ràng là khó khăn hơn nhiều so với Giang Nhụy Nghiêng.
Hạ An Nhiêntrong lòng buồn bã một cách không thể giải thích được.
Nhưng sau khi nghĩ lại, tại sao muốn so đo với nhau, cô chỉ cố gắng hết sức làm những gì mình muốn.
Khi HạAn Nhiên đang chán nản, quản lý sảnh bước tới hỏi: “Cô là cô Hạ An Nhiên?”
HạAn Nhiên sửng sốt, “Anh biết
tôi?”
Quản lý sảnh cười gật đầu. “Là vị khách ở tầng trên. Muốn mời cô trực tiếp lên đó”
Giang Nhụy Nghiêng khó hiểu: Vị khách ở tầng trên mời Hạ An Nhiên lên đó sao?
Trong nháy mắt, ngay lập tức hiểu được.
Hôm nay khi Lăng Mặc đến khách sạn, vốn dĩ là đã có hẹn với người phụ nữ này?
Thế nên, cho dù anh ấy có đi gặp
Lão Tôn để kiểm tra, cũng không quên đưa người phụ nữ này theo.
Giang Nhụy Nghiêng trong lòng có chút tức giận, nhưng trên mặt trí thức vẫn rất kiêu ngạo, “Cô phải dựa vào Lăng Mặc mới có thể đi lên tầng cao nhất, nhưng tôi thì khác, tôi là người đã giới thiệu Lăng Mặc đi lên đó. ”
Hàm ý của những lời này, HạAn Nhiên cũng là bời vì quan hệ của cô ta mới có tư cách lên tầng cao nhất.
HạAn Nhiên nghe thấy lời này,
trong lòng có chút khó chịu, khó khăn lắm mới kìm nén được.
Cô cũng muốn biết liệu bác sĩ tài giỏi mà Giang Nhụy Nghiêng mời đến có cách nào để kéo dài sự sống của Lăng Mặc hay không.
Vậy tại sao lúc này phải tức giận?
HạAn Nhiên đi về phía thang máy, Giang Nhụy Nghiêng cũng nhanh chóng đi theo.
Quản lý tiền sảnh hơi kinh ngạc, tại sao Giang Nhụy Nghiêng lại đi lên?
Phương diện này nên để cô Hạ tự đi, đúng không?
Tuy nhiên, nghĩ rằng Giang Nhụy Nghiêng đã gặp người ở trên tầng cao nhất, và với cô Hạ cũng có quen biết nhau, cho dù có đi lên cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Người quản lý tiền sảnh không quan tâm lắm.
Một lúc sau, đã đến tầng cao nhất.
Đúng lúc này, một trợ lý trẻ tuổi đứng ở cửa thang máy, khi nhìn thấy HạAn Nhiên và Giang Nhụy Nghiêng thì anh ta sửng sốt.
Không phải đã nói rằng chỉ có một phụ nữ sao?
Nhưng tại sao bây giờ hai người lại ở đây?
Chẳng lẽ, trong đó có một người là bệnh nhân?