Chương 421: Người đàn ông này không được
Láng Mặc đứng thẳng ở bên cạnh đại sảnh, chờ đợi con mèo hoang nhỏ.
Cách đó không xa, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đi về phía Làng Mặc.
Khi đi ngang qua Lăng Mặc, một người vốn dĩ đang bình thường, bất ngờ ôm chặt ngực và sùi bọt mép.
Khi Lăng Mặc nhìn thấy cảnh này, anh ấy không có một chút ý định để ý đến nó.
Nhưng nhân viên phục vụ ở đây thấy người đàn ông khó chịu liền chạy đến giúp.
Trong toàn bộ quá trình, Lăng Mặc vẫn lạnh lùng ngoảnh mặt làm ngơ.
Giống như sự sống chết của người đàn ông trung niên không liên quan gì đến anh ấy.
Hạ An Nhiên đã trả lời xong cuộc gọi của Cố Kì.
Người bên kiađã nói một vài thứ
khó hiểu, và sau đó cúp máy.
HạAn Nhiên vẻ mặt nghi hoặc, nhíu mày, đi đến đại sảnh chỗ Lăng Mặc đang đứng.
Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn.
HạAn Nhiên đi tới trước mặt Lăng Mặc, nghi ngờ nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Lăng Mặc lạnh lùng thờ ơ, “Không có chuyện gì, chúng ta quay về đi.”
Ngay lúc Hạ An Nhiên chuẩn bị
khó hiểu, và sau đó cúp máy.
HạAn Nhiên vẻ mặt nghi hoặc, nhíu mày, đi đến đại sảnh chỗ Lăng Mặc đang đứng.
Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn.
HạAn Nhiên đi tới trước mặt Lăng Mặc, nghi ngờ nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Lăng Mặc lạnh lùng thờ ơ, “Không có chuyện gì, chúng ta quay về đi.”
Ngay lúc Hạ An Nhiên chuẩn bị
rời đi, người đàn ông sùi bọt mép, đang hấp hối đột nhiên bật dậy, nhanh chóng túm lấy Hạ An Nhiên, ông ấy không mấy vui vẻ nói: “Ngay cả thầy, con cũng không nhận ra sao?.”
HạAn Nhiên sửng sốt một chút, nhìn qua mặt đối phương.
Sau khi nhìn rõ mặt đối phương, khóe miệng cô ấy giật giật dữ dội, “Giáo sư Thu!”
Người đàn ông năm mươi tuổi đột nhiên “sùi bọt mép” này chính là Thu Lương Nhạc.
Hạ An Nhiên vừa rồi đã nhận ra điều gì đó không bình thường với Thu Khanh Khanh, vi vậy cô ấy đã đe dọa và dụ dỗ cố Kì.
Cố Kì thú nhận rằng Thu Khanh Khanh sẽ đến thành phố Lô Hải.
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên không ngờ rằng ông ấy sẽ xuất hiện ở đây theo cách này.
Hạ An Nhiên vẻ mặt chán ghét, “Lão Tôn ở trên lầu, sao không nhờ ông ấy kiểm tra kỹ một chút?
Không phải là sùi bọt mép sao? Hay là đi cấp cứu? Cái thân già của thầy hãy chăm sóc nó thật tốt n
Thu Lương Nhạc lên cơn đau tim.
Nhìn xem, đây có lời của một người nên nói sao?
Chân, thiện, mỹ ở đâu trên thế giới này?
Hơn nữa, nhìn thấy Lăng Mặc bên cạnh Hạ An Nhiên, ông ấy càng đau tim, khí tức trong lòng ông cuối cùng không thể kìm nén được. “Thầy nuôi con trắng nõn
mập mạp, xinh đẹp, thông minh lanh lợi … Không phải để cho tên rẻ mạt, tính cách hèn mọn này lợi dụng.”
Hạ AnNhiên vẻ mặt không hiểu.
Mặc dù tính cách của Lăng có hơi xấu tính, nhưng lại không có gì sai trái cả, đúng không?
Nhưng nhìn dáng vẻ tức giận cùa Thu Lương Nhạc lúc này, rõ ràng là Lăng Mặc đã làm chuyện gì đó xấu.
HạAn Nhiên kéo cánh tay Lăng Mặc, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh
làm gì?”
Lăng Mặc bình tĩnh nói: “Tôi không làm gì cả.”
Thu Lương Nhạc chế nhạo, “Là do cậu không làm gì cả, cho nên tính cách cậu rất tệ. ”
Nhanh chóng kéo Hạ An Nhiên khỏi Lăng Mặc,“Con tránh xa cậu ấy ra, đừng để bị lây. ”
Hạ An Nhiên:“… ”
Lăng Mặc bây giờ là nguồn lây bệnh sao?
Thu Lương Nhạc cảnh giác nhìn chằm chằm Lăng Mặc, “Cũng may là tôi tới đây sớm và thử cậu, nếu không tiểu hồ ly của tôi đã bị cậu gài bẫy đến chết?”
HạAn Nhiên thực sự tò mò, “Thử gì?”
Đúng là Thu Khanh Khanh chính là một lõi boom, đều phải thử mới phát nổ.
Thu Lương Nhạc khiển trách với sự phẫn nộ chính đáng, “Thằng nhóc này không có chút tình người nào,thầy là một ông già, trước mặt cậu ta sùi bọt mép, cậu
ta không giúp đỡ thì thôi, còn làm bộ như không thấy gì, đây là một tên cặn bã vô liêm sĩ ngay cả một chút ý tốt cũng không có, nếu ở bên cạnh cậu ta, không những bị ức hiếp bà còn bị vạ lây.”
Hạ An Nhiên:”…”
Già vờ miệng sùi bọt mép để kiểm tra xem Lăng Mặc có lương thiện không?
Thu Khanh Khanh thực sự nghĩ quá nhiều!
Tên đàn ông chó này giả sử như có xấu xa và ác độc! !!
Nhưng, HạAn Nhiênvẫn biện minh cho Lăng Mặc, “Cho dù là con đi nữa, có nhìn thấy một ông già ngã trên mặt đất, con cũng không dám tùy tiện, nếu xảy ra chuyện gì thi sao? Cái này gọi là … không rước lấy phiền phức!”
Thu Lương Nhạc hung hăng nhìn chằm chằm HạAn Nhiên, “Con thực sự nói giúp thằng nhóc đáng khinh này!”
HạAn Nhiên kéo cánh tay anh, “Dù sao anh ấy cũng là ngôi sao sáng trong ngành dược, cũng phải chú ý đến hình tượng của mình một chút chứ?”
Thu Lương Nhạc hừ nói:” Hình tượng của thâyd cũng rất tốt! Cao ráo, dũng mãnh và tốt bụng!”
Hạ An Nhiên:”…”
Thu Khanh Khanh thực sự đã hiểu lầm anh ấy.
Tuy nhiên, HạAn Nhiên không muốn đổ thêm dầu vào lửa, e rằng Thu Khanh Khanh thực sự sẽ khóc lóc om sòm lên, rất khó để ngăn cản ông ấy.
HạAn Nhiên nhìn Lăng Mặc đáng thương, “Nếu không thì, anh nhận sai một chút đi?”
Lăng Mặc nhìn Thu Lương Nhạc, và nói, “Miệng sùi bọt mép hẳn là dấu hiệu giả tạo doông đã dùng thuốc, về mặt diễn xuất, kĩ năng của ông cũng cần phải nâng cao, lúc đầu rõ ràng là ôm ngực, nhưng sau khi ngã trên mặt đất, ông lại bắt đầu ôm bụng … Loại diễn xuất không chuyên nghiệp, người bình thường cũng rất dễ nhìn ra sơ hở. Và đối với loại sự cố va chạm này, nếu không tránh xa, người ta gọi là ngu ngốc.”
Thu Lương Nhạc, người vốn muốn lên án Lăng Mặc dữ dội, đã choáng váng,“ Có chuyện đó sao? ”
Lăng Mặc gật đầu,“Thật sự rất rõ ràng! ”
Thu Lương Nhạc có chút xấu hổ, nhưng khóe miệng vẫn cứng lại, khiển trách:” Tôi nghĩ rằng anh chỉ đang bao biện cho hành vi xấu xa của mình mà thôi”