Hạ An Nhiên rốt cuộc đã phát hiện ra rồi…
Đứng ờ bên cạnh Lăng Mặc thế nào cũng phải gặp nhiều tai họa, vì vậy bất kì việc gì cũng đều phải thật thận trọng.
Bằng không rất có thể sẽ bị nguy hiểm.
Hạ An Nhiên khẽ rùng mình than thở: “Làm vợ của Lăng Mặc thật đúng là một nghề vô cùng nguy hiểm.”
Cái mạng nhỏ của cô tưởng chừng như có thể gặp bất trắc bất cứ lúc nào.
Khi đang nói chuyện với Tôn Nguyên thì có một chiếc ô tô đột nhiên chạy tới.
Tôn Nguyên nhận ra chiếc xe liền lập tức mở cửa sau cho Hạ An Nhiên.
Hạ An Nhiên ngồi vào.
Ngồi ở ghế phía sau ghế lái còn có Lăng Mặc.
Khi Lăng Mặc nghe thấy tin tức
của Quý Phong anh đã nhanh chóng đến đây.
Nhìn thấy mèo hoang nhỏ đi ra, anh cau mày hỏi: “Cô không sao chứ?” Hạ An Nhiên liếc nhìn Lăng Mặc, sắc mặt lập tức trở nên hungdữ: “Còn không phải vì sự đào hoa của anh mà hại tôibị người ta nhắm đến không rõ nguyên nhân ư.”
Cô liền lấy điện thoại ra rồi bấm vào sổ ghi chú: “Hừ, hại tôi lại phải đến đồn cảnh sát một chuyến, trừ điểm!”
Rồi cô viết 2”sáng chói.
Nhìn thấy Hạ An Nhiên viết ra con số đó, Lăng Mặc đột nhiên ôm cô vào lòng, nói giọng khàn khàn: “Trừ còn ít điểm rồi!”
Hạ An Nhiên sửng sốt.
Lăng Mặc thì thầm vào tai cô:
“Trừ thêm năm điểm nữa đi! Coi như là một lời cảnh cáo cho tôi!”
Hạ An Nhiên trợn tròn mắt.
Còn dám chủ động yêu cầu điểm ư?
Dường như nhớ tới điều gì đó, cô nhìn chằm chằm Lăng Mặc: “Nói
đi, có phải anh không muốn tuyên bố chính thức nên mới yêu cầu tôi trừ thêm điểm không?”
Nói đoạn liền nhìn lướt qua sổ ghi chú của mình một lượt.
Đã bị trừ mười điểm rồi!
Hạ An Nhiên nghiêm mặt mắng: “Lăng Mặc, đồ khốn nạn, anh cố ý không muốn kiếm điểm đúng không!”
Lăng Mặc cảm thấy chuyện này là do anh gây ra.
Anh thực sự cảm thấy được
chính mình phạm sai lầm, không giải quyết được một số việc bên ngoài một cách ồn thỏa, hại mèo hoang nhỏ bị ngưòi ta nhắm đến.
Không ngờ tự mình nhận lỗi, ngược lại còn bị mèo hoang nhỏ quát mắng?
Chỉ là…