Khi xuống máy bay, Hạ An Nhiên đã nhanh chóng mở điện thoại.
Quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ từ Cố Kì.
Hạ An Nhiên vội vàng gọi lại hỏi: “Thu Khanh Khanh bây giờ thế nào rồi?”
Giọng điệu của cố Kì vô cùng kiềm nén: “Lão Tôn đến một chuyến, tạm thời kéo giáo sư trở về từ cõi chết rồi, ngoài ra đội ngũ y tế của bệnh viện An Khang cũng tới rồi, giáo sư đã được tiếp nhận phương pháp điều trị tiếp theo, hiện tại chị đang ở bệnh viện An Khang.”
Hạ An Nhiên nghe những lời này, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi một chút.
“Em đến thủ đô rồi, em sẽ tới ngay.”
Sau khi vội vàng cúp điện thoại,
cô nhìn Lăng Mặc với vẻ mặt phức tạp: “Lão Tôn là do anh sắp xếp tới đó đúng không?”
Trước đó cô còn tường Lăng Mặc chỉ yêu cầu đội y tế của bệnh viện An Khang tiếp nhận Thu Khang Khang.
Nhưng không ngờ, ngay cả lão Tôn cũng được mời tới.
Giữa đêm này mà có thể mời lão Tôn đến, Lăng Mặc cũng thật sự có lòng!
Lăng Mặc xoa đầu Hạ An Nhiên vài cái: “Giáo sư Thu Lương
Nhạc bây giờ cũng coi như là bố vợ một nửa của anh rồi, anh đương nhiên sẽ không để ông ấy gặp chuyện gì rồi.”
Tình cảm ấm áp trong lòng Hạ An Nhiên càng lúc càng sâu đậm.
Thực ra hành động càng khiến cảm động lòng người hơn là chỉ nói suông …