Đây là đại bản doanh của Lảng Mặc, đi theo anh nhất định không sợ sai.
Thu Lương Nhạc được sắp xếp chuyển đến phòng VIP của bệnh viện An Khang.
Phòng này là phòng tư nhân gồm có hai phòng và một sảnh.
Trong đó phòng ngủ to hơn là phòng của bệnh nhân, thiết bị điều trị bên trong đều là những trang thiết bị hiện đại nhất.
Vào bên trong phòng, Hạ An Nhiên nhìn thấy cố Kì đang uể oải ngồi bên cạnh giường.
Vì nghe thấy tiếng mở phòng, lúc này cô mới ngẩng đầu lên.
Hạ An Nhiên bước đến bên cạnh giường nhìn Thu Lương Nhạc đang nằm trên giường bệnh.
Lúc này toàn thân ông ấy đang bị cắm không ít ống dẫn, sắc mặt ông vô cùng nhợt nhạt, gần như không còn giọt máu nào.
Cố Kì đau đớn nhìn Hạ An Nhiên, đôi mắt đẫm lệ: “Tiểu sư muội, có lẽ thầy chỉ có thể cả đời nằm trên giường bệnh này không tỉnh lại được nữa!”
Lúc nãy Hạ An Nhiên nghe cố Kì kể Thu Khanh Khanh đã được lão Tôn kéo trở về từ cõi chết, cô còn tưởng không sao rồi…
Nhưng giờ đột nhiên lại nghe thấy tin dữ này!
Hạ An Nhiên khó mà chấp nhận được: “Sao có thể như vậy được!!!”
Thu Khanh Khanh sau này sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa ư?
Chỉ có thể nằm bất động trên giường bệnh?
Cô không tin!!!
Cố Kì nghẹn ngào nói: “Lão Tôn và các bác sĩ ờ bệnh viện An Khang này đã nói rồi! Bệnh tim của thầy đột ngột phát tác… Thậm chí nếu không nhờ lão Tôn xuất hiện thì e là giờ này cái mạng cũng không còn nũ’a rồi!”
Toàn thân Hạ An Nhiên run lẩy bẩy.
Lăng Mặc nhanh nhẹn đỡ lấy cô, rồi trừng mắt nhìn cố Kì.
Cố Kì bị Lăng Mặc lườm mới ý thức được hiện tại Hạ An Nhiên
đang mang thai, tình huống khá đặc biệt, không nên tùy tiện kích động cô ấy.
Chỉ là, cô cúi đầu một cách đau đớn, buồn bã giải thích cho Lăng Mặc: “Tôi không cố ý muốn nói chuyện này cho tiểu sư muội, nhưng ngoài cô ấy ra, tôi không biết còn có thể nói cho ai được nữa.”
Thu Lương Nhạc đến giờ vẫn chưa lập gia đình.
Người thân cận bên cạnh ông cũng chỉ có vài học trò.
Thế nhưng ngoài học trò nhỏ nhất là Cố Kì vẫn còn ở bên cạnh ông ra thì những học trò khác sớm đã rời khỏi Long Đằng đi nơi khác lập nghiệp rồi.
Họ đều là những con người có khát vọng có hoài bão, họ không muốn cả đời này mãi ở dưới cái
bóng của Thu Lương Nhạc nên mới muốn tự mình xông pha ra bên ngoài.
Sau khi Thu Lương Nhạc xảy ra chuyện, cố Kì vẫn luôn hồn bay phách lạc nên ngoài liên lạc với Hạ An Nhiên ra cô đều không nhớ phải liên lạc với họ.
Cho nên vừa nhìn thấy Hạ An Nhiên xuất hiện cô cũng chỉ có thể dốc bầu tâm sự với cô ấy.
Hạ An Nhiên thấy cố Kì giải thích một cách đáng thương như vậy liền quay sang lườm Lăng Mặc.
“Thu Khanh Khanh là cha nuôi của em, tình hình sức khỏe của ông ấy chẳng lẽ em lại không có quyền được biết ư?”
Rồi cô cắn môi thật mạnh: “Em vẫn còn chưa yếu đuối đến mức phải để hai người che giấu sự thật đâu!”
Hạ An Nhiên nói xong liền cố gắng xốc lại tinh thần.
Nếu tâm lí cô không ổn định thì Cố Kì có thể sẽ càng hoang mang!