Cố Kì không kiềm được tức giận
nói: “Chính là năm đó tên phản bội đó đã bán đứng thầy… Cô ta sống sung sướng ở nước A, cũng chẳng biết sao đột nhiên lại mặt dày chạy về đây rồi còn gặp thầy! Càng không biết cô ta đã nói những gì với thầy khiến tâm trạng ông trở nên bất thường như vậy!”
Ánh mắt Hạ An Nhiên lộ ra những tia phẫn nộ: “Lại là người đàn bà đó!” Nói đoạn cô nhìn chằm chằm cố Kì: “Chị đã biết cô ta không phải loại tốt đẹp gì rồi mà sao không đi theo ông ấy?”
Cố Kì lúc này cũng vô cùng ân
hận: “Lúc thầy đi đến chỗ hẹn đã bảo chị ở đợi ở bên ngoài… Đáng ra lúc đó chị nên đi theo ông ấy vào trong, nói không chừng sẽ không xảy ra cơ sự này rồi!”
Hạ An Nhiên nắm chặt vạt áo, giận dữ nói: “Rốt cuộc ả Hàn Nhã đó đã nói gì với Thu Khanh Khanh vậy chứ!”
Nhưng cố Kì thật sự không biết!
Hạ An Nhiên thấy cô không hỏi được gì từ Cố Kì, nên chỉ có thể hỏi những thứ khác: “Người phụ nữ đó ở đâu?”
Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đã hại Thu Khanh Khanh thành ra thế này, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Bây giờ cô chỉ muốn giết cô ta cho rồi, buộc cô ta nợ máu phải trả bằng máu!
Cố Kì lại lắc đầu: “Chị cũng không rõ…”
Hạ An Nhiên thấy vậy liền quay sang nhìn Lăng Mặc.
Lăng Mặc hiểu ý của Hạ An
Nhiên: “Anh sẽ lập tức cho người đi tìm Hàn Nhã, tuyệt đối không thể bỏ qua cho kẻ đã làm hại giáo SU’ Thu Lương Nhạc
được.”
Lăng Mặc vừa dứt lời…
Đột nhiên chuông điện thoại của Cố Kì vang lên.
Cô mở điện thoại lên, là viện phó của Long Đằng – Lưu Khiếu Vĩ.
ở Long Đằng ngoài Thu Lương Nhạc là viện trưởng ra, còn có năm viện phó nữa.
Trong đó Lưu Khiếu Vĩ, ngoài Thu Lương Nhạc ra, chính là người có uy danh cao nhất bên trong Long Đằng.
Cố Kì nhìn Hạ An Nhiên: “Là viện phó Lưu! Chắc ông ấy biết thầy xảy ra chuyện rồi…” Cô đứng dậy một cách nặng nề: “Chị đi nghe điện thoại một chút.”
Hạ An Nhiên: “ừ, chị nói rõ tình hình cho ông ấy, bảo họ không cần quá lo lắng!”
Cố Kì gật đầu rồi đi ra ngoài phòng khách nhận điện thoại.
Sau khi Cố Kì rời đi, vốn luôn giả vờ là một người kiên cường, toàn thân Hạ An Nhiên lại bắt đầu run rẩy.
Lăng Mặc thấy vậy liền ôm cô vào lòng.
Sau khi nhận được tin Thu Khanh Khanh xảy ra chuyện, mèo hoang nhỏ vẫn cố kìm nén cảm xúc, không thể hiện ra bên ngoài, cố duy trì sự bình tĩnh.
Thế nhưng…
Phản ứng cơ thể lại bộc lộ một cách rõ ràng sự đau đớn của cô.
Hiện tại cô cực kì cực kì cảm thấy khó chịu!
Lăng Mặc ôm cô thật chặt, ghé vào tai cô thì thầm: “Khóc một chút cũng không mất mặt đâu.”
Hạ An Nhiên nghe những lời này của Lăng Mặc.
Cảm xúc đau đớn cô cố gắng kìm nén trong mấy tiếng đồng hồ bỗng như muốn vỡ òa ra, vùi đầu vào trong lồng ngực của Lăng Mặc, cô đau đớn khóc nấc lên.
“Tại sao những người bên cạnh đối tốt với em đều xảy ra chuyện vậy!”
“Anh trai không cần em nữa, lão đầu rời xa em, giờ Thu Khanh Khanh lai muốn bỏ lai em!”
“Hu hu hu… Còn anh nữa! Hai năm sau anh cũng bỏ lại em một minh!”
“Sao lại cứ như vậy chứ!”