Sau khi Cố Kì rời đi, toàn thân Hạ An Nhiên run lên vì tức giận:
“Thật là ức hiếp người quá đáng!”
Lăng Mặc vỗ vỗ vai trấn an Hạ An Nhiên: “Sẽ ổn cả thôi!”
Hạ An Nhiên nhìn Lăng Mặc:
“Bốn viện phó còn lại trước đây luôn có quan hệ rất tốt với Thu Khanh Khanh!”
Nên vừa nãy cô mới tưởng họ gọi đến là vì quan tâm Thu Khanh Khanh.
Không ngờ bọn họ còn dùng thủ đoạn này! Thật quá ghê tởm rồi!
Lăng Mặc nhìn xa xăm: “Long Đằng chính là viện nghiên cứu dược liệu đứng đầu cả nước, lợi ích trong đó còn lớn hơn em tưởng tượng rất nhiều. Sau khi giáo sư Thu Lương Nhạc xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ có nhiều kẻ không nhịn được mà giở bộ mặt thật.”
Hạ An Nhiên chua xót: “Cũng đúng, tiền bạc động lòng tham! Cũng giống như sau tai nạn của anh, cả phòng thứ nhất và phòng thứ hai đều có suy nghĩ như vậy.”
Nói đoạn cô hơi khựng lại: “Chỉ có điều những người này nhảy ra không phải quá nhanh rồi sao?”
Nhanh tới nỗi khiến cô cảm thấy có chút bất ngờ!
Như thể tất cả đều được lên kế hoạch một cách kĩ lưỡng vậy!
Lăng Mặc nhìn mèo hoang nhỏ đang trầm ngâm suy tư liền nhéo nhéo má cô: “Giờ không phải là lúc để em suy nghĩ những việc này, đi nghỉ trước đi!”
Hạ An Nhiên lắc đầu: “Giờ em chưa buồn ngủ! Em ở bên Thu
Khanh Khanh một lúc đã.”
Lăng Mặc: “Em nghĩ là một người ngoài ngành như em chăm sóc cho ông ấy tốt hơn, hay bác sĩ chuyện nghiệp chăm sóc tốt hơn?”
Hạ An Nhiên: Chắc là bác sĩ
càng lợi hại hơn nhỉ!”
“Vả lại đây còn là bệnh viện An Khang, là địa bàn của anh, sao anh có thể để vợ mình phải chịu khổ như vậy?” Nói đoạn anh liền bế Hạ An Nhiên lên, đưa cô vào phòng nghỉ: “Anh sẽ thu xếp thật tốt, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi!”
Sau đó anh liền đặt lên trên trán cô một nụ hôn.
“Nghỉ ngơi cho tốt, không thì nhóc con sẽ tức giận đấy!”
Thấy Lăng Mặc nhắc đến nhóc con trong bụng, cô cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng vẫn than thở một câu: ‘Thật ra em thực sự không mệt mà!”
Nhưng Lăng Mặc hoàn toàn không nghe cô nói, trực tiếp rời khỏi phòng nghỉ rồi đóng cửa lại.
Hạ An Nhiên: “…”
Đây là cưỡng ép người ta phải nghỉ ngơi à?
Thế nhưng khóe miệng cô lại khẽ cong lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Có một người để dựa vào thật tốt.
Nhưng nghĩ đến thời gian Lăng Mặc cho cô dựa vào chỉ còn vẻn vẹn hai ba năm nữa, tâm trạng cô lại hơi trùng xuống.
Nắm chặt góc chăn.
Cô không muốn rời xa Lăng
Mặc!!!
Cố Kì rời khỏi bệnh viện, lúc cô đang trên đường đến viện nghiên cứu Long Đằng thì chuông điện thoại cô đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy là số của cố Ngôn Thừa, cô cân nhắc hồi lâu rồi mới nghe máy.
Không đợi cố Kì mờ lời, bên kia đã nghiêm nghị nói: “Tôi có thể cho cô một cơ hội cuối cùng, cô cỏ muốn suy nghĩ lại không?”
cố Kì nghe thấy vậy liền cau mày lại: “Cơ hội cuối cùng là gì?”
Cố Ngôn Thừa nói với giọng buồn bã: “Tôi biết, Thu Lương Nhạc xảy ra chuyện rồi, chỉ cần cô phối hợp với tôi một chút, tôi có thể sẽ không tính toán hiềm khích trong quá khứ,đến lúc đó tôi không những khiến cô trở thành người cầm quyền của Long Đằng mà còn có thể giúp cô hoàn thành ước nguyện của cha mẹ cô!”
Cố Kì không ngờ tin tức giáo sư gặp chuyện lại lan nhanh đến vậy.
Đáp lại lời hứa hẹn của cố Ngôn Thừa, cô cười khẩy một tiếng: “Ông đừng có nói chuyện hão huyền nữa, tôi không đồng ý!”
Nói xong, cô không nể nang gì trực tiếp cúp máy!
Tại một câu lạc bộ nào đó trong thành phố.