Thu Lương Nhạc là muốn bồi dưỡng cố Kì thành người thừa kế, tiếp nhận viện nghiên cứu Long Đằng.
Có điều năm nay Thu Lương Nhạc mới nâng cô lên vị trí này.
Nếu vẫn được Thu Lương Nhạc mang theo bên mình đào tạo thêm vài năm nữa, có lẽ cố Kì sẽ nhận được sự tán thành từ các nghiên cứu viên của Long Đằng.
Nhưng giờ đây Thu Lương Nhạc
đột ngột xảy ra chuyện.
Đối với một người còn quá trẻ như Cố Kì, đương nhiên các nghiên cứu viên bên dưới sẽ không nể phục rồi.
Cách Lưu Khiếu Vĩ đề cập này đối với Cố Kì mà nói cũng quá bất công rồi!
Viện phó Chu tiếp tục từ chối: “Cách chọn ra một viện trưởng mới này cũng quá điều động binh lực rồi, sẽ quấy rầy không ít đến công việc của các nghiên cứu viên hiện giờ, tôi nghĩ vẫn cần phải cân nhắc thật kĩ.”
Lưu Khiếu Vĩ nhún vai: “Tôi cảm thấy cách này rất hay… Long Đằng chúng ta vốn dĩ là hình thức đầu tư cổ phần, mỗi một nghiên cứu viên đều nắm trong tay cổ phần của Long Đằng… Họ cũng là một phần tử của Long Đằng, tôi tin vì tương lai của Long Đằng, họ đều sẽ hy sinh một chút thời gian nhỏ nhoi này thôi.”
Trước đây lúc thành lập viện nghiên cứu Long Đằng, Thu Lương Nhạc vì huy động tính tích cực của nghiên cứu viên mà đã chọn dùng hình thức đầu tư cổ phần này.
Chỉ cần làm việc tại Long Đẳng trong một khoảng thời gian nhất định, hoặc hoàn thành một hạng mục quan trọng, thì đều sẽ có một chút cổ phần.
Cổ phần mà Thu Lương Nhạc đang nắm trong tay có thể nói là nhiều nhất, hơn 60%.
Nếu ông ấy không gặp chuyện thì muốn chỉ định ai làm người quản lý Long Đằng đều có thể được.
Nhưng giờ đây Thu Lương Nhạc gặp chuyện rồi.
Ông lại không có lời trăng trối
nào, còn không có con cái, vậy nên căn cứ theo quy định, số cổ phần trong tay Thu Lương Nhạc cuối cùng sẽ được trả lại cho Viện nghiên cửu Long Đằng.
Sau khi Lưu Khiếu Vĩ nói điều này, Cố Kì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mắt cô sáng rực lên.
“Nói đến hình thức đầu tư cổ phần, tôi lại nhớ đến một chuyện, mặc dù thầy của tôi gặp chuyện rồi, nhưng vẫn có người có thể thừa kế cổ phần của ông ấy!”
Sau đó cô liền đảo mắt nhìn mọi người một lượt rồi nhắc nhở một
câu: “Thầy của tôi đã thu nhận con gái nuôi!”
Lưu Khiếu Vĩ nghe cố Kì nói vậy, một chút cũng không bất ngờ.
Chuyện trước đây Thu Lương Nhạc nhận Hạ An Nhiên làm con nuôi, cũng có ồn ào rất lớn, họ cũng đã từng chúc mừng Thu Lương Nhạc.
Lưu Khiếu Vĩ bật cười: “Viện phó Cố à, xem ra cô vẫn chưa tìm hiểu rõ về luật pháp của nước ta nhỉ… Trong luật pháp của nước ta đã quy định rõ ràng rằng những người họ hàng nói chung
không có quan hệ huyết thống hoặc quan hệ hôn nhân thì không có quyền thừa kế! Nói trắng ra là con gái nuôi không có quyền thừa kế!”
Cố Kì vốn tưởng rằng mình đã nắm được chìa khóa để phá vòng vây này rồi.