Giấc ngủ của Lăng Mặc rất ngắn.
Tiếng động ban nãy ở phòng khách đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của Lăng Mặc.
Sau khi Cố Hoan rời đi, Lăng Mặc từ trong phòng đi ra ngoài.
Nhìn mèo hoang nhỏ mặt mày đăm chiêu anh liền chủ động bước lên phía trước: “Cần anh giúp gì không?”
Tình hình phía Long Đằng, Lăng
Mặc không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng được.
Hạ An Nhiên khống muốn Lăng Mặc lo lắng liền mỉm cười: “Hôm nay xảy ra không ít chuyện nhưng đều nằm trong tầm kiểm soát của em mà!”
Lăng Mặc xoa xoa đầu nhỏ của Hạ An Nhiên: “Bà xã muốn làm gì thì cứ làm, cho dù trời cao có bị em đâm thủng cũng đừng sợ!”
Hạ An Nhiên cong khóe miệng lên:”… Anh bị mất trí rồi à?”
Lăng Mặc: “Anh chỉ muốn nhắc
nhở em rằng cho dù em có gặp phải chuyện mà em không thề xử lý được thì vẫn còn có anh!”
Hạ An Nhiên nghe vậy, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Lời này của Lăng Mặc rõ ràng có ý là sẽ nuông chiều và bảo vệ cô bất kể có xảy ra chuyện gì.
Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay, vẻ mặt cô dần trở nên đông cứng lại!
Trước là Thu Lương Nhạc gặp chuyện.
Sau là Lưu Khiếu Vĩ muốn tranh quyền đoạt vị.
Mà giờ lại đến “Cuộc thi công trình Dược phẩm Quốc tế” xảy ra chuyện.
Nhìn thì có vẻ những chuyện này không có liên quan gì đến nhau nhưng Hạ An Nhiên lại mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra, một cơn bão tố sắp ập đến.
Hạ An Nhiên ổn định lại tinh thần, mỉm cười nhìn anh: “”Anh yên tâm đi, khi nào cần anh giúp đỡ, em nhất định sẽ không khách sáo mà tìm sự giúp đỡ cũng như viện
trợ từ anh!”
Nếu là cô của trước đây, bảo cô dựa vào Lăng Mặc, nhờ anh giúp đỡ nhất định cô sẽ cảm thấy có chút không quen.
Nhưng giờ đây Lăng Mặc đã là người đàn ông của cô!
Dùng sức mạnh và tiềm lực của người đàn ông của cô thì có gì mà ngại chứ?
Nhưng đây vẫn có thề coi là trong phạm vi xử lí của cô, vẫn nên thử dựa vào sức lực của chính mình
xem sao.
Dù sao cũng không thể việc lớn việc bé đều tìm Lăng Mặc nhỉ?
Hạ An Nhiên đẩy ngực của Lảng Mặc ra: “Cả đêm qua anh đã không nghỉ ngơi rồi, mau về phòng ngủ thêm chút nữa đi!” Khi cô đẩy anh đến cửa phòng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “À, đúng rồi, còn có một chuyện thật sự cần nhờ anh giúp!”
Lăng Mặc quay lại: “ừ, em nói đi.”
Giống như dự tính của Hạ An
Nhiên.