Sau khi Hạ An Nhiên nghe cố Kì thuật lại tình hình, hai môi cô mím chặt.
Ha…
Nhóm người Lưu Khiếu Vĩ muốn trục xuất cô?
Đầu dây bên kia vọng lại giọng Cố Kì vô cùng luống cuống: “Tiểu sư muội, chị thật sự không biết phải đối phó với đám người Lưu Khiếu Vĩ như thế nào nữa! Chị vô dụng, chị hoàn toàn không phải
đối thủ của bọn họ! Thậm chí chị còn không thể ngăn cản họ triệu tập phỏng viên đến!”
Hạ An Nhiên có thể nghe ra sự bất lực của Cố Kì, cô trầm giọng nói: “Họ đã muốn triệu tập phóng viên như vậy thì cứ để họ triệu tập!”
Cố Kì: “Bọn họ triệu tập phóng viên chắc chắn là muốn gây khó dễ cho em!”
Hạ An Nhiên nheo mắt lại: “Gây khó dễ cho em là chuyện nhỏ, em nghi ngờ họ căn bản là muốn mượn cớ triệu tập phóng viên để
làm chuyện khác!”
Cố Kì mơ hồ nhớ ra điều gì đó: “Có phải em muốn nói… bọn họ mời các phóng viên đến bữa tiệc chiêu đãi này là thay mặt cho viện trường không?”
Hạ An Nhiên: “Nếu em không đoán nhầm thì chắc chắn lần này các phóng viên mà Lưu Khiếu Vĩ mời không chỉ có truyền thông… Ông ta chắc chắn sẽ tìm một cái cớ để mời toàn bộ nghiên cứu viên đến, mờ một cuộc bỏ phiếu dân chủ công khai để chọn ra viện trưởng mới! Đến lúc đỏ, chuyện ông ta trở thành tân viện
trưởng một khi đã định, chị cũng không còn đường nào phản bác lại! Như vậy thì Long Đằng cũng sẽ rơi vào tay ông ta!”
Cố Kì càng giận dữ: “ông ta đúng là chuyện gì cũng dám làm mà… Đây là chuyện nội bộ của Long Đằng, sao ông ta lại dám gây chuyện trước mặt truyền thông chứ!”
Hạ An Nhiên: “Nhưng đây không phải là cách nhanh nhất để ông ta chiếm được Long Đằng sao?”
Địa vị của Lưu Khiếu Vĩ ở Long Đằng chỉ thấp hơn Lưu Khanh
Khanh, nhất định sẽ đạt được sự đồng thuận của nghiên cứu viên.
Nếu dùng hình thức bỏ phiếu, ông ta nhất định sẽ đạt được mong muốn.
Hơn nữa, đến lúc đó ỏng ta chắc chắn sẽ làm cái “mục đích chung” của dư luận.
Như vậy, thời kỳ sau bất kể có xảy ra chuyện gì thì vị trí của ông ta ờ Long Đằng cũng sẽ không bị lung lay!
Sau khi Cố Kì biết rõ mọi chuyện, cô không khỏi rơi vào trầm tư.
Lúc lâu sau, cô đau đớn hỏi: “Nhưng bây giờ phải làm gì? Có cách nào có thể ngăn cản bọn họ không?” Sau đó không kìm được mà nhỏ giọng đề xuất: “Hay là, tìm đại thiếu gia Lăng Mặc trợ giúp? Nếu như có đại thiếu gia Lăng Mặc đứng ra giúp em, có lẽ họ sẽ không lộng hành như vậy!”
Hạ An Nhiên nhăn trán: “Cho dù Lăng Mặc ra mặt, bọn họ sẽ có một chút kiêng nể với em… Nhưng Lưu Khiếu Vĩ là viện trưởng của Long Đằng cũng là tình thế bắt buộc, cách này chỉ giải quyết phần ngọn chứ không giải quyết được tận gốc!”
cố Kì:”… Nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác để giải quyết phần ngọn!” Giọng nói mang theo sự giận dữ: “Hơn nữa, bọn họ có biết em là ai không? Sao có thể tùy tiện gạch tên của em như vậy?”
Hạ An Nhiên trầm ngâm một lúc lâu…
Sau đó, cô nói với cố Kì bằng giọng nghiêm trọng: “Hiện giờ chuyện phóng viên, có lẽ là chuyện phải làm, chắc chắn không thể ngăn cản được… Chúng ta chỉ cỏ thể đi một bước nhìn một bước thôi!”
cố Kì vô cùng đau đớn nói: “Lẽ nào thật sự phải nhìn Long Đằng rơi vào tay bọn họ ư?”
Sau khi Hạ An Nhiên cúp máy, tâm trạng cô cũng rất không tốt.
Cô thật sự đã xem thường da mặt của bọn họ rồi!
Sau khi cô cúp điện thoại, điện thoại cô lại vang lên.
Đây là một số lạ.
Hạ An Nhiên bắt máy.
Nghe thấy giọng đàn ông ở đầu dây bên kia: “Xin hỏi là cô Hạ An Nhiên phải không?”
Hạ An Nhiên cau mày: “Phải, là tôi!”