Hàn Dương cười chế nhạo: “Cô tưởng cô có thể tính sổ với Hạ An Nhiên sao? Cô cứ dần dần tự tìm đường chết đi!”
Sau khi Liễu Giai Giai cúp máy, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Hàn Dương nói như vậy là có ý
gì?
Hạ An Nhiên ả tiện nhân đó, chỉ cần không có Thu Lương Nhạc chống lưng, chính là một người đàn bà hư hỏng.
Cô còn phải sợ một kẻ hư hỏng như vậy ư?
Huống hồ, sau lưng cô còn có Giang Nhụy Nghiên!
Trong phòng bệnh.
Hạ An Nhiên nói ra sự hoài nghi của mình, nhưng lại bị Lăng Mặc gạt bỏ, nói rằng không phải Hàn Dương.
Cô nhìn Lãng Mặc một cách khó hiểu: “Sao cỏ thể không phải Hàn Dương được?”
Lăng Mặc nói một cách thản nhiên: “Trước đâỵ anh đã từng cảnh cáo Hàn gia, bây giờ bọn họ chắc chắn không dám làm bậy!”
Hạ An Nhiên:
Tên cẩu nam nhân này sao lại tự tin như vậy chứ?
Một giây sau, điện thoại Hạ An Nhiên rung lên, là một số lạ.
Hạ An Nhiên tò mò nhấc máy liền nghe thấy giọng một người đàn ông đang cố gắng thanh minh.
“Về bức thư tình trên mạng, thật
sự không phải do tôi tung lên!
Tôi thật sự vô tội! Tất cả là do Liễu Giai Giai làm! Cô nhất định phải giải thích rõ ràng cho Lăng đại thiếu gia! Không được để anh ta hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta!”
Hạ An Nhiên:
Lăng Mặc thực sự có năng lực tự tin!
Nhìn xem, anh nói cái gì thì là cái đó!
Đối diện với thái độ của Hàn Dương, Hạ An Nhiên nhăn trán rồi thờ ơ nói: “Bức thư tình đó vốn không phải do tôi viết, anh ấy không hề có chút hiểu lầm gì về quan hệ của chúng ta cả.”
Hàn Dương sững sờ một lúc rồi mới hiểu ra: “Tôi hiểu ý cô, cô là muốn gạt sạch quan hệ với tôi!” Vẻ mặt anh ta tỏ ra đàm phán: “Tôi có thể hợp tác với cô, thậm chí có thể làm chứng với Lăng đại thiếu gia, nói rằng bức thư tình là vu khống, hoàn toàn không phải do cô viết… Có điều, tôi giúp cô rồi thì cô cũng phải cho tôi một chút lợi ích chứ nhỉ?”
Hạ An Nhiên: “…”
Đối phương quả là một tay đàm phán giỏi.
Hạ An Nhiên nhịn không được
liền giở giọng khinh bỉ: “Ý của tôi là những bức thư tình đó có người làm giả nét chữ của tôi, không liên quan gì đến tôi cả!”
Ngay từ đầu, Hạ An Nhiên cho rằng Giang Nhụy Nghiên tìm người viết thuê, cố tình bắt chước nét chữ của cô.
Nhưng sau khi Lăng Mặc nhắc nhở, cô mới hoàn toàn biết rằng có lẽ là thời học cao trung, có người cố tình bắt chước nét chữ của cô, viết thư tình gửi cho Hàn Dương, tùy tiện vu khống cô.
Hạ An Nhiên không đợi Hàn
Dương nói tiếp liền hỏi: “Trước đây, những bức thư tình đó anh lấy từ đâu ra vậy?”
Hàn Dương trả lời: “”Không phải cô lén đặt chúng vào tủ bàn của tôi sao?”
Hạ An Nhiên nheo mắt lại.
Vậy là, đối phương nhân lúc không có ai để ý liền đem những bức thư đó đưa cho Hàn Dương sao?
Nếu như vậy thì càng khó điều tra rồi.