Sau khi Giang Nhụy Nghiên đuổi những phóng viên đó đi, cô liền ngồi thẳng người và nhìn về phía sân khấu hội nghị.
Cô không ngờ rằng một người tuổi còn trẻ như cố Kì lại có thể là một viện phó.
Chậc chậc…
Nếu quan hệ giữa cô và Hạ An Nhiên không thân thiết như vậy thì Giang Nhụy Nghiên đã kéo cô về RY rồi.
Hiện tại RY đúng là đang cần gấp một lượng lớn nghiên cứu viên!
Khai thác từ Long Đằng có vẻ là một ý hay!
Trên sân khấu hội nghị, Lưu Khiếu Vĩ ngồi ở chính giữa nhìn đám đông ngồi dưới sân khấu và luôn giữ thái độ như một cấp trên.
Lưu Khiếu Vĩ nhìn xung quanh dưới sân khấu một lượt, đột nhiên cau mày.
Rồi ông ta liếc sang nhìn trợ lí đứng đằng sau.
Trợ lí vội vã chạy tới: “Viện trưởng Lưu, sao vậy?”
Lưu Khiếu Vĩ bất mãn nói: “Đi gọi điện thoại cho Hạ An Nhiên đi! Hôm nay, tôi muốn cô tađích thân xin lỗi RY! Tại sao cô ta vẫn chưa đến?”
Cố Kì đang ngồi ở một bên, nghe thấy vậy liền nhìn chằm chằm ông ta một cách hung dữ: “Tiểu sư muội hoàn toàn không làmsai bất cứ chuyện gì cả, tại sao lại phải xin lỗi? Lưu Khiếu Vĩ, ông
đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Lưu Khiếu Vĩ nói đầy ẩn ý: “Đến giờ này cô vẫn còn muốn bảo vệ người phụ nữ đó? Haha, tôi thật sự không biết người phụ nữ đó rốt cuộc có quan hệ gì với cô và Thu Lương Nhạc nữa!”
Cố Kì tức giận: “ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi!”
Viện phó Chu bực minh kéo cố Kì lại:” Hiện tại đang có rất nhiều phóng viên, đừng gây rắc rối nữa! Chúng ta phải bình ổn chuyện này trước đã!”
cố Kì nghe thấy vậy đành cố nhịn nhục.
Trước mặt rất nhiều phóng viên, cô phải kiềm chế cảm xúc của mình, không được nổi nóng, kẻo lại khiến danh tiếng vốn đã khốn đốn của Long Đằng càng thêm trầm trọng.
Một lúc sau, trợ lý của Lưu Khiếu Vĩ chạy lại phía sau lưng ông ta nói nhỏ: “Nãy tôi vừa gọi cho Hạ An Nhiên, nhưng điện thoại của cô ta đã tắt máy!”
Vẻ mặt của Lưu Khiếu Vĩ vô cùng khó coi: “Thật không biết xấu hổ!”
cố Kì nghe vậy nhịn không nổi liền trợn mắt lườm Lưu Khiếu Vĩ.
Lưu Khiếu Vĩ liếc nhìn cố Kì: “Hạ An Nhiên là người của cô, khi đến phần xin lỗi, cô nhất định phải thay mặt cô ta xin lỗi… Nếu không, đừng trách tôi không chỉ truy cứu trách nhiệm pháp lý của cô ta vì đã kéo thanh danh Long Đằng của chúng ta đi xuống, mà còn phong sát* cô ta tại toàn bộ ngành công nghiệp này.”
Cố Kì hận không thể cho ông ta một trận ngay bây giờ.
Ông ta còn là con người sao?
Lại còn muốn phong sát Hạ An Nhiên!
Viện phó Chu kéo cố Kì đang chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ lại: “Đừng làm ầm lên, có phóng viên!”
Cố Kì lại phải cố kìm nén cơn giận dữ của mình.
Lưu Khiếu Vĩ cũng không tiếp tục đợi Hạ An Nhiên đến nữa.
Việc đối phương có đến hay không cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến buổi họp báo.
Chỉ cần thông báo cho trợ lý bảo người dẫn chương trình bắt đầu cuộc họp báo lần này…
*Phong sát: dùng lệnh cấm hoặc phong tỏa để ngăn một người tiếp tục xuất hiện trong một lĩnh vực nhất định.
Cuộc họp báo bắt đầu như vậy, đầu tiên là người dẫn chương trình nói lời mở đầu.
Tiếp theo, người dẫn chương trình trực tiếp để Lưu Khiếu Vĩ nói.
Lưu Khiếu Vĩ vỗ vỗ micro, đứng với tư thế của một viện trưởng, chậm rãi lên tiếng.
“Lần này mời các vị đến đây, thực ra cũng không phải đơn giản, tôi muốn giải thích một chút, gần đây trên mạng xuất hiện rất nhiều
chuyện… Còn có một chuyện quan trọng hơn, muốn bày tỏ với các vị một cách đau xót!”
Phóng viên bên dưới vô cùng tò mò.