Ông ta thực sự bị Thu Lương Nhạc giết chết rồi!
Lúc này, một viện phó bên cạnh Lưu Khiếu Vĩ không khỏi chất vấn: “Nhưng Nhiễm An là đàn ông mà!”
Thu Lương Nhạc luôn gọi Nhiễm An là đàn ông.
Trước khi Nhiễm An xuất hiện trước công chúng, cũng là hình tượng của một người đàn ông.
Vì vậy Hạ An Nhiên sao có thể là Nhiễm An được?
Có phải bên trong còn có một âm mưu nào đó?
Hạ An Nhiên này có thể là giả!
Khi Hạ An Nhiên nhìn thấy mọi người nghi ngờ thân phận của cô, cô nhẹ nhàng vén tóc lên.
Sau khi hắng giọng, giọng nói của cô liền chuyển từ mềm mại sang trung tính: “Đó là bởi vì tôi không muốn bị chú ý quá nhiều, vì vậy tôi đã nhờ Thu Lương Nhạc giúp tôi làm giả danh tính…
về việc biến đổi giọng nói, cũng không phải việc quá khó.”
Nhìn thấy giọng nói của Hạ An Nhiên đột nhiên trở nên “trung tính”, mọi người lại một lần nữa im bặt.
Haha ha…
Một nhà nghiên cứu mà không thể biến đổi giọng nói của mình, không phải là một cô gái tốt!
Hạ An Nhiên không thèm đếm xỉa đến Lưu Khiếu Vĩ và hai viện phó thân cận của ông ta, trực tiếp ngồi vào bàn hội nghị.
Nhìn mọi người bên dưới, vẻ mặt cô tỏ ra bất đắc dĩ.
“Hôm nay vốn là chuyện nội bộ của Long Đằng, nhưng có một số người lại vì tranh quyền đoạt vị mà cố tình đem việc nhà của Long Đằng ra làm ầm ĩ ra bên ngoài.” vẻ mặt cô dần trở nên nghiêm túc, mạnh mẽ nói: “Long Đằng không chấp nhận loại
người vô ơn bạc nghĩa như vậy, tôi lấy thân phận cổ đông lớn nhất cách chức viện phó Lưu Khiếu Vĩ! Từ nay về sau, ông ta và Long Đằng của tôi sẽ không còn bất kì một quan hệ nào nữa!”
Lưu Khiếu Vĩ vốn còn muốn gạch tên Hạ An Nhiên.
Nhưng sao bây giờ lại thành ông ta bị gạch tên ra khỏi Long Đằng roi.
Lưu Khiếu Vĩ tỏ ra giận dữ: “Cô không thể làm như vậy!”
Hạ An Nhiên khẽ cười: “Tại sao
tôi lại không thể làm như vậy? Là do cổ phần trong tay tôi vẫn chưa đủ nhiều sao?”
Lưu Khiếu Vĩ cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc, làm sao có thể biết cách quản lí vận hành Long Đằng chứ… Hơn nữa, tôi vừa mới ký một hợp đồng lớn cho Long Đằng rồi.”
Hạ An Nhiên cau mày: “Cái mà ông gọi là hợp đồng lớn chính là hợp tác với ‘Hợp Sinh Dược Nghiệp’ đó hả? ò, hạng mục này vốn dĩ là do ông tùy tiện đàm phán chứ tôi đâu có chấp nhận.”
Lưu Khiếu Vĩ nghe vậy, lập tức cảm thấy nắm được sơ hở.
Ông ta tỏ ra đau đớn nhìn Hạ An Nhiên nói: “Người phụ nữ này, cô chỉ biết đến lợi ích của bản thân mình, cô không nghĩ rằng nếu không hợp tác với ‘Hợp Sinh Dược Nghiệp, cuộc sống của các nghiên cứu viên tại Long Đằng chúng ta sẽ càng khổ cực ư! Có điều trong tay cô nắm nhiều cổ phần như vậy có lẽ cũng chẳng thèm đoái hoài đến sự khó khăn gian khổ của nghiên cứu viên bình thường đâu!”
Lập tức giữa Hạ An Nhiên và các
nghiên cứu viên của Long Đằng xảy ra mặt đối lập.
Hạ An Nhiên cười khẩy: “Tôi sa thải ông thì có liên quan gì đến những nghiên cứu viên khác của Long Đằng?”
Lưu Khiếu Vĩ lại một lần nữa lên án kịch liệt Hạ An Nhiên: “Xem như tôi hiểu ra rồi, cô căn bản không đếm xỉa đến sống chết của nghiên cứu viên!”
Sau đó, ông ta lại quay ra nhìn các nghiên cứu viên của Long Đằng đứng bên dưới, tỏ ra than thân trách phận.
“Trước đây Long Đằng có giáo sư Thu Lương Nhạc, tôi cam tâm tình nguyện cống hiến hết mình, nhưng tình hình hiện nay xem ra, nơi này đã thay đổi rồi, Long Đằng đã không còn là Long Đằng của trước đây rồi!” Rồi chậm rãi nói từng chữ với mọi người:
“Hôm nay, tôi chủ động rời khỏi Long Đằng!”
Với tình hình hiện tại, Lưu Khiếu Vĩ biết Hạ An Nhiên chắc chắn sẽ không chấp nhận ông ta.
Nếu đã như vậy, thà ông ta tự chủ động từ chức.