Bùi Kì không nhận thấy ánh mắt ghen tị của người nghèo như Hạ An Nhiên, vẫn xem xét các đồ vật một cách nghiêm túc. “Tôi cũng không tham lam, tôi chỉ muốn chọn quà tặng cho ông bà bố mẹ và quà cưới cho đứa em họ thôi!”
Mắt Hạ An Nhiên sáng lên khi nghe thấy câu cuối cùng: “Thế còn quà cưới của tôi đâu? Hay là hôm nay cậu chọn cho tôi một món đi?”
Bùi Kì chán ghét nói:”Cô đã có
diêm vương sống trả tiền cho cô rồi, còn để mắt tới số tiền ít ỏi của tôi làm gì?”
Hạ An Nhiên:”Anh ta là một nhà tư bản, anh ta tiêu tiền cho tôi thì kiểu gì cũng sẽ nghĩ cách đòi lại một thứ gì đó từ trên người tôi.”
Bùi Kì cười hì hì ghé vào Hạ An Nhiên và nhỏ giọng đề nghị: “Cô hoàn toàn có thể lấy thân báo đáp mà!”
Hạ An Nhiên đỏ mặt, đưa tay đánh Bùi Kì một cái: “Đồ lưu manh nhà cô!”
Sau khi hừ một tiếng, ánh mắt cô liền dừng vào một viên ruby cách đó không xa.
Sau đó liền đưa ra một đề xuất đúng trọng tâm: “Người già thường rất thích màu sắc bắt mắt, kiểu dáng của chiếc vòng rubỵ rất hợp thời trang, nhìn rất trẻ trung, đem tặng cho bà của cô nhất định bà ấy sẽ rất thích.”
Bùi Kì bước tới trước mặt viên ruby.
Nhìn vào giá khởi điểm ghi trên đó, là hai triệu.
Giá khởi điểm của “Trân Bảo Các” thực ra cũng tương đương với giá thị trường, mức dao động cũng không quá lớn.
Thường thì giá giao dịch của các vật phẩm đấu giá ở ngoài sẽ là giá khởi điểm cộng với 50%.
Như viên ruby này, giá khởi điểm là 2 triệu, rất có thể giá giao dịch cuối cùng sẽ là 3 triệu, thường thì rất ít người ra giá thêm.
Dù sao thì những người đến đấu giá đều vô cùng giàu có, nhưng họ cũng không phải những người tiêu tiền như nước.
Bùi Kì rất thích viên ruby này nên đã viết giá – ba triệu.
Cô vừa viết vừa tự tin nói: “Đưa ra mức giá gần như cao nhất thị trường như này, miễn là không xảy ra bất trắc thì viên ruby này sẽ là của tôi.”
Ngay khi Bùi Kì vừa viết xong giá và đặt nó vào hộp đấu giá thì đột nhiên một cô gái đi đến.
Lấy ra một cây bút, viết nhanh một giá đấu giá rồi ném vào trong hộp.
Sau khi làm xong cô ta còn nhìn
Bùi Kì từ trên xuống dưới với vẻ mặt đầy khiêu khích!
Nhìn thấy tình huống này, Bùi Kì có chút khó chịu: “Cô như này là có ý gì!”
Đối phương bật cười: “Tôi chẳng có ý gì cả, chỉ là cảm thấy đồ vật này rất đẹp, nên cũng muốn trả giá thôi!” Cô ta nháy mắt rồi hồn nhiên nói:”Nếu cô không hài lòng về mức giá mà tôi vừa viết thì cô có thể tăng giá lên!”
Trong một buổi đấu giá, một người có thể trả giá nhiều lần, giá cao nhất sẽ là giá cuối cùng để
thành giao.
Sau khi nói những lời đó, cô ta dậm dậm đỏi giày cao gót rồi kiêu ngạo quay mông bỏ đi.
Bùi Kì tức giận đến mức muốn viết giá khác.
Lúc cô đang định ra giá thì bị Hạ An Nhiên ngăn lại: “Cô ta nhất định sẽ lấy được viên ruby này, có lẽ sẽ phải vượt quá giá thị trường một cách nghiêm trọng… Cho dù cô có trả lại giá cũng không cao hơn so với giá mà cô ta viết đâu, không cần phải tiêu tiền lãng phí như vậy.”
Bùi Kì tức giận: “Nhưng cô ta đang khiêu khích tôi! Coi thường ai chứ!”
Hạ An Nhiên trợn mắt: “Cô đã nhiều tiền như vậy thì chi bằng đưa nó cho tôi đi!”
Bùi Kì vội vàng che túi áo lại:
” …Vậy tôi vẫn nên tiết kiệm một chút!”
Hai người họ lại đi xung quanh xem đồ.
Một lúc sau, Hạ An Nhiên nhìn thấy một viên ngọc lục bảo khác.
Nhưng chỉ ba giây sau khi giá được ghi, một người phụ nữ khác lại đến, viết giá đấu và ném nó vào hộp đấu giá bên dưới vật phẩm.
Trước khi đi, cô ta liếc nhìn Hạ An Nhiên và Bùi Ki với vẻ mặt khinh thường.
Lại là một sự khiêu khích!
Đối mặt với tình huống này, Hạ An Nhiên cau mày, vô cùng bình tĩnh nói: “Chúng ta đã bị nhắm đến rồi!”