Lục Khả Tìnhkhẽ mỉm cười: “Từ nhỏ cô ấy đã thông minh, muốn ức hiếp cô ấy thực sự rất khó!”
Giang Thụy Đình sờ sờ tay của Lục Khả Tình: “Hôm nay chạm mặt ở đây mà khống chủ động rachào hỏi sao?”
Lục Khả Tình có chút khó xử:“Cô ấy với Lăng thiếu gia đang ở cạnh nhau, làm sao tôi qua đó chào hỏi được?”
Giang Thụy Đình nheo mắt lại: “Bởi vì Lăng đạithiếu gia ở đây nên cô mới càng phải cần chào hỏi chứ!” Thấp giọng nói: “Có cô là bạn thời nhỏ của cô ta ở cô nhi viện đến, Lăng đại thiếu gia sẽ không ăn thịt cô đâu.”
Phiên đấu giá trong nhà vẫn còn một lúc nữa mới diễn ra.
Lăng Mặc để Hạ An Nhiên xem tờ danh sách đấu giá trong nhà.
Có hàng chục vật phẩm sẽ được bán đấu giá trongbuổi đấu giá ngày hôm nay.
Mà chỉ cần nhìn vào hình ảnh, đã thấy nó đắt hơn rất nhiều so với những vật phẩm ngoài sân rồi.
Chỉ là…
Sau khi nhìn hết một lượt, cuối cùngHạ An Nhiên liền chỉ vào một bức ảnh vật phẩm đấu giá: “Tại sao cái này không được niêm yết rõ ràng ra mà chỉ là một bức ảnh phác thảo đen trắng?”
Nói đúng ra, không phải đồ tốt nên được tuyên truyền rộng rãi để thu hút nhiều khách hơn sao?
Nhưng tại sao Trân Bảo Các lại cố tình tạo cảm giác thần bí?
Lăng Mặc thờ ơ liếc nhìn mèo hoang nhỏ: “Đồ vật của Trân Bảo Các từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu khách nên không cần
quảng cáo đểthu hút sự chú ý của một số người không cần thiết.”
Hạ An Nhiên:”…”
Được thôi, buổi đấu giá là tùy thích, không sợ không ai muốn.
Hơn nữa Hạ An Nhiên cảm thấy những người “không cần thiết” từ miệng Lăng Mặc là để ám chỉ một số người đặc biệt.
Ví dụ: ăn cướp.
Con người vì lợi ích của mình mà không màng đến bất cứ điều gì.
Nếu vật phẩm đấu giá quá nóng và thu hút sự chú ý không cần thiết, nó có thể gây ra một số vấn đề.
Hạ An Nhiên gật đầu lia lịa, nói với niềm tin tưởng sâu sắc,
“Cũng đúng, không thể tiết lộ giá trị, nếu không sẽ bị kẻ trộm nhắm đến.” Nói đoạn cô lại thì thầm một câu: “Trước đây em đã từng thấy ờ trênphim ảnh, sau buổi đấu giá sẽ luôn có vài tên trộm nhỏ, an ninh ở đây chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Lăng Mặc thản nhiên: “Ai dám cướp đồ từ tay người của Thu
gia? Muốn tìm đường chết à?”
Hạ An Nhiên nghe Lăng Mặc nói vậy liền sững sờ: “Nhưng không phải anh vừa nói… thu hút sự chú ý của một số người không cần thiết sao? Không phải là cướp à?”
Trong lúc nhất thời Lăng Mặc thực sự rất muốn cạy mở đầu con mèo hoang nhỏ ra nhìn kỹ xem bên trong có cái gì.
Cô ấy thật đúng là thích suy nghĩ lung tung.
Lăng Mặc day day trán rôi kiên
nhẫn giải thích: “Những người anh nhắc đến… là tài phiệt của nước ngoài và nhà họ Thu thì rất cổ hủ và bài ngoại.”
Hạ An Nhiên: “…”
Ha ha ha, cô nghĩnhầm rồi!!!
Tuy nhiên, cô vẫn thì thào nói một câu: “Nhưng tên trộm thật sự rất để ý đến đồ tốt! vẫn phải thận trọng một chút.”
Lăng Mặc mặc kệ mèo hoang nhỏ và tập trung vào đường nét của vật phẩm đấu giá.
Những người khác không biết đó rốt cuộc là đồ vật gì, nhưng Thu Tử Châu đã nói với anh rồi.
Nếu không, anh cũng sẽ không đặc biệt đưa mèo hoang nhỏ đến đây ngày hôm nay.
Hạ An Nhiên ngồi xuống một lúc, có chút ngồi không yên.
Theo chu kỳ mang thai kéo dài, cô ấy đi vệ sinh rất thường xuyên.