Thấy lời nói chắc nịch của Giang Thụy Đình, Lục Khả Tình cười nhẹ: “Cách nghĩ của tôi đương nhiên là không bằng đại thiếu gia như ngài rồi!”
Giang Thụy Đình không có nói nhiều về chuyện này mà lại nhắc nhở Lục Khả Tình một chuyện khác.
“Cho dù hôm nay Hạ An Nhiên có ý kiến với cô, nhưng cô vẫn phải
tìm cách tiếp cận cô ta, có biết chưa?” Chạm nhẹ vào khuôn mặt Lục Khả Tình, trong ánh mắt mang theo ẩn ý sâu xa: “Cô đừng phụ sự kỳ vọng của tôi!”
Vẻ mặt Lục Khả Tình khổ sở gật đầu.
Giang Thụy Đình đứng dậy đi ra ngoài phòng riêng.
Tuy nhiên, khi Lục Khả Tình chuẩn bị rời đi thì điện thoại của cô rung lên dữ dội.
Vẻ mặt Lục Khả Tình tỉnh bơ xem tin nhắn trên điên thoai.
Trong đôi mắt vốn mềm mại chợt lóe lên một tia kỳ lạ.
Lăng Mặc đưa Hạ An Nhiên đến phòng VIP của Trân Bảo Các.
Thông thường, những thứ được bán đấu giá ở Trân Bảo Các hầu như đềudo đích thân Trân Bảo Các sắp xếp người giao đến đích đến do khách chỉ định.
An ninh của Trân Bảo Các là tuyệt đối an toàn.
Các vị khách cũng hoàn toàn yên
tâm khi giao đồ cho Trân Bảo Các vận chuyển.
Nhưng cũng có một số vị khách sẽ tự mình mang đồ mình đã mua về.
Có điều những vị khách này cũng chỉ là một số ít.
Cũng giống như Lăng Mặc.
Vào phòng VIP chưa được bao lâu, người phụ trách đã đi tới.
Lúc này, vẻ mặt tỏ ra vô cùng cung kính: “Lăng đại thiếu gia, ngài đến rồi.” Rồi chỉ vào một
chiếc hộp tuyệt đẹp bên cạnh: “Tình yêu của các vì sao đã được mang đến cho ngài.”
Hạ An Nhiên sau một hồi đấu tranh tư tường, một lúc sau cô mới nặn ra một nụ cười, nhìn người phụ trách: “Trả hàng không có lí do trong vòng bảy ngày có được không?”
Người phụ trách sững sờ: “Ha ha” bật cười một tiếng: “Cô đúng là biết đùa thật đấy.”
Hạ An Nhiên: “…”
Khóc, cô không có nói đùa, cô chỉ
là muốn vùng vẫy một chút trước khi hấp hối.
Tuy nhiên, có vẻ như vùng vẫy cũng không có tác dụng rồi.
Lảng Mặc nhìn mèo hoang nhỏ đang gục đầu xuống, cầm hộp lên, sau đó liếc mắt nhìn người phụ trách.
Người đó rời đi ngay lập tức rồi đóng cửa lại.
Lăng Mặc lại bước đến bên cạnh Hạ An Nhiên, đưa cái hộp cho cô: “Tặng em, em không cần phải trả tiền đâu.”
Hạ An Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn: “Cái gì mà bảo em không phải trả tiền, tiền của anh không phải là tiền của em sao? Anh bây giờ rõ ràng làđang uống máu ăn thịt em!”
Tuy nhiên…
Hạ An Nhiên vẫn cẩn thận đón lấy chiếc hộp mà Lăng Mặc đưa cho.
Cái này đáng giá hàng trăm triệu, cònquý hơn cả mạng sống của mèo nhỏ như cô, phải giũ’ nó thật cẩn thận.
Sau khi ôm chặt nó, lại nhịn không được mà mở hộp, muốn nhìn thử thứ đắt tiền này.
Khi ánh mắt cô chạm vào “Tình yêu của những vì sao”, vẻ đau đớn ban đầu đã nhanh chóng biến thành sự kinh ngạc.
Trước đó trong phòng riêng mặc dù cũng có thể nhìn thấy tình yêu của những vì sao được đặt trên bàn đấu giá…
Nhưng sau khi nhìn cận cảnh lại càng kinh ngạc.
Hơn nữa sau khi nhìn sát gân
mới phát hiện hình như trong viên sapphire thật sự có ngôi sao, có vô số điểm sáng lấp lánh hòa lẫn với những viên kim cương, thực sự là một sự hưởng thụ thị giác xa hoa.