Nhưng cô ta đã bị hạ độc rồi thì làm sao có thể khống chế được cơ chứ!
vẫn là mạng sống quan trọng hơn!
Vậy nên cô ta mới dũng cảm đứng trước cửa chặn Hạ An Nhiên và Lăng Mặc.
Hà Dĩ Mai thì cảm thấy bản thân mình đã phân tích mặt lợi và mặt hại rồi, có lẽ Lăng đại thiếu sẽ sai Hạ An Nhiên đưa thuốc giải ra
Nhưng một giây sau liền nghe thấy Lăng Mặc lạnh lùng cay nghiệt nói một câu: “Chết thì chết đi.”
Hà Dĩ Mai trợn tròn mắt: “Anh… anh nói cái gì?”
Lăng Mặc liếc Hà Dĩ Mai một cái rồi ôm mèo hoang nhỏ, thản nhiên nói: “Chúng ta đi về đi.”
Hà Dĩ Mai trơ mắt đứng nhìn Lăng Mặc ôm Hạ An Nhiên lên xe, vẻ mặt sắp khóc rồi: “Các người… các người không thể đối
xử với tôi như vậy! Hu hu, tôi không muốn chết đâu! Hạ An Nhiên, mau đưa thuốc giải cho tôi đi! Tôi thề sau này tôi sẽ không nhắm vào cô, tính kế với cô nữa, tôi cũng không giành Lăng Mặc với cô nữa… Cô thương xót tôi đi mà!”
Hạ An Nhiên nghe Hà Dĩ Mai khóc khàn cả tiếng, tai cô cũng sắp ù đi rồi.
Cô ta là ca sĩ giọng cao ư?
Hơn nữa, tiểu công chúa tùy hứng này, nhận tội cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Hạ An Nhiên cau trán.
Nếu như không lấy được thuốc giải, có lẽ tiểu công chúa này sẽ kêu rên không ngừng.
Hạ An Nhiên lấy ra một thứ từ trong túi xách.
Sau đó quay đầu bước về phía Hà Dĩ Mai.
Không khách sáo lấy thứ đó trực tiếp nhét vào cái miệng đang rên rỉ của Hà Dĩ Mai.
Hà Dĩ Mai nuốt thứ đó một cách thụ động, kinh ngạc bụm cổ họng
lại: “Cô làm gì tôi vậy?”
Hạ An Nhiên ném một cái nhìn khinh bỉ: “Thuốc giải!”
Hà Dĩ Mai sững sờ một chút: “Thuốc giải?” Lúc này mới cảm nhận được vị của thuốc: “Sao thuốc giải này lại có vị hơi chua thế?”
Hạ An Nhiên:
Đây là ô mai mà Tôn quản gia đặc biệt chuẩn bị cho cô, có thể không chua sao?
Hạ An Nhiên nghiêm túc nói với
Hà Dĩ Mai: “Nhìn bộ dạng cô đáng thương như vậy, lần này tôi tha lỗi cho cỏ.” Khẽ lau dòng nước mắt của Hà Dĩ Mai: “Sau này phải ngoan biết chưa, nếu không lần sau tôi sẽ trực tiếp hạ độc chết cô.”
Sắc mặt Hà Dĩ Mai trắng bệch, run rẩy nói cà lăm: “Cô, cô dám!”
Hạ An Nhiên cười tươi rói: “Tôi cỏ Lăng Mặc làm chỗ dựa vững chắc rồi, cô nghĩ tôi có dám không?”
Hà Dĩ Mai, người vừa mới được giải độc, lại bắt đầu nói hung hăng theo bản năng: “Cô chẳng qua chỉ là loại phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông mà thôi, ỷ vào nhan sắc hầu hạ người khác có thể kéo dài được bao lâu?”
Có điều, cô ta vừa nói những lời này xong, ánh mắt lại dừng ờ chiếc vòng cổ Hạ An Nhiên đang đeo.
Một tiểu thư danh giá như Hà Dĩ Mai, thích nghiên cứu nhất chính là trang sức châu báu.
Trước đây cô ta đã nhìn qua ảnh của Tình yêu giữa các vì sao, lúc đó hận không thể chiếm thứ của báu này về mình.
Nhưng manh mối về chiếc Tình yêu giữa các vì sao này vô cùng ít ỏi, khiến cô ta muốn tìm cũng tìm không nổi.
Nhưng vừa nãy lúc đứng ở cổng đợi Hạ An Nhiên, cô ta nghe thấy một vài người tham gia đấu giá nói là hôm nay Tình yêu giữa các vì sao đã xuất hiện, cũng được bán đi với giá 520 vạn rồi.
Nghe đến cái giá này, cô ta liền khuỵu xuống.
Cô ta trả 50 vạn chính là giới hạn cao nhất rồi!