Lăng Mặc đáp lại không chút do dự: “Tôi sẽ cử người đến đó.”
Sau khi cúp máy, Lăng Mặc liếc nhìn Hạ An Nhiên đang sững sờ bên cạnh.
Sau đó, anh liền ra lệnh cho vệ sĩ đứng cách đó không xa: “Đưa thiếu phu nhân đến ngôi nhà an toàn thứ hai ỏ’ thủ đô trước đi.”
Lăng Mặc vừa dứt lời, một vài vệ sĩ mặc bộ đồ đen đột nhiên xuất hiện ở bụi cỏ bên cạnh quảng trường.
Hạ An Nhiên:
Thì ra cỏ người trốn ờ đây.
Có điều Hạ An Nhiên cũng không thèm để ý đến đám vệ sĩ này nữa mà khó hiểu nhìn Lăng Mặc:
“Trân Bảo Các gặp phải cướp, tại sao nhất định phải cần anh giúp? Báo cảnh sát không được sao?”
Lăng Mặc dịu dàng xoa đầu Hạ An Nhiên nói: “Người của anh chuyên nghiệp hơn.”
Hạ An Nhiên:
Có lẽ Lăng Mặc có người lợi hại
hơn, nói không chừng có thể giúp phía Thu gia bắt được bọn cướp.
Hạ An Nhiên hiểu rằng sự giúp đỡ lớn nhất của cô lúc này là không gây thêm phiền phức cho Lăng Mặc.
Cô ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc dặn dò một câu: “Anh nhớ phải chú ý an toàn đấy… Em đợi anh trở về!”
Ngôi nhà an toàn thứ hai ở thủ đô mà Lăng Mặc nói thực ra là một
biệt thự.
Tuỵ nhiên, có thể thấy rằng khả năng phòng ngự của biệt thự này hẳn phải rất cao, xung quanh tường còn có dây điện, đây không phải là cảnh cáo người khác không nên tùy tiện thâm nhập vào hay sao?
Sau khi Hạ An Nhiên vào biệt thự, một cô hầu gái chủ động đi tới: “Thiếu phu nhân.”
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn đối phương, không khỏi cảm thấy có chút quen thuộc: “Hình như tôi đã từng gặp cô.”
Cô hầu gái mỉm cười gật đầu: “Thiếu phu nhân, sau khi cô đến thủ đô, tôi liền được Tôn quản gia phái đến, nói rằng thiếu phu nhân sẽ thoải mái hơn nếu được người cô quen thuộc chăm sóc.”
Hạ An Nhiên:
vẫn là Tôn quản gia chu đáo, không giống như Lăng Mặc…
Nghĩ đến màn cầu hôn do Lăng Mặc sắp xếp hôm nay, HạAn Nhiên có chút dở khóc dở cười.
Dù vậy…
Vụ gãy cầu trong phim đều được dàn dựng như thế này, nhưng thực sự quá lỗi thời rồi!!!
Hạ An Nhiên lúc này đã hoàn toàn kiệt sức về thề xác và tinh thần liền đi lên phòng trên lầu.
Cô mệt mỏi nằm trên giường chưa được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên.
Đó là một tin nhắn VVeChat.
[Cái loa nhỏ: Chị Thất Thất, đội bảo vệ báu vật của Trân Bảo Các đã bị cướp, chị ở thủ đô phải chú ý đó -]
[Hạ An Nhiên: Em có biết là ai không?]
[Cái loa nhỏ: Hiện vẫn chưa xác định được danh tính của tên cướp, nhưng đã xác định đây là một vụ cướp có tính toán trước, may mà hôm nay chị Thất Thất đã tự mình đeo vật đấu giá rời đi.]
Hạ An Nhiên:
Tin tức của cái loa nhỏ thật đúng lúc.
[Cái loa nhỏ: Chị Thất Thất, sinh nhật vui vẻ, chị phải vui vẻ mỗi
ngày đó nha-]
Hạ An Nhiên không khỏi nở một nụ cười ấm áp khi đọc dòng tin nhắn này.
Mấy năm nay, cô gần như đã quên, thì ra cô cũng là người có thể nhận được lời chúc sinh nhật.