Mặc dù Lăng Mặc không sao, nhưng vừa nãy mới trải qua một phen hốt hoảng, lúc này nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
Hạ An Nhiên cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Đến khi đến bệnh viện, tâm trạng
cô đã bình ổn lại nhiều rồi.
Một mình cô đến phòng bệnh của Thu Lương Nhạc, đẩy cửa bước vào.
Thì bất ngờ phát hiện phía phòng khách của phòng bệnh có người.
Sau khi Hạ An Nhiên nhìn thấy đối phương, cô thoáng bất ngờ.
Nhưng cô nhanh chỏng thu lại cảm xúc, từng bước tiến về phía người đó: “Thật không ngờ là cô lại đến đây!”
Người phụ nữ đó chủ động đứng
dậy, khẽ mỉm cười: “Thầy Thu gặp chuyện rồi, thân là học trò cũ của ông ấy, tôi đến thăm cũng không được sao?”
Người này là Hàn Nhã!
Trước đây Hạ An Nhiên có nhìn qua ảnh của Hàn Nhã.
Nên cô vừa nhìn đã nhận ra rồi, con người này nhìn thì có vẻ rất cứng nhắc nhưng ánh mắt lại tràn đầy mùi nguy hiểm.
Hạ An Nhiên tiến đến cách Hàn Nhã ba bước chân liền dừng lại, ngồi xuống trước mặt cô ta:
“Không thể không thừa nhận, cô đúng là có bản lĩnh lớn thật đấy! Suýt nữa đã khiến cô thành công rồi nhỉ!”
Hàn Nhã xụ mặt: “Cô nói gì lạ vậy, tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
Hạ An Nhiên nhìn Hàn Nhã phủ nhận liền bật cười: “Tôi còn tưởng cô chủ động chạy đến đây thì cũng phải có gan thừa nhận chuyện cỏ đã làm trước đây… Nhưng không ngờ thực chất bên trong cô lại là một kẻ hèn nhát như vậy.”
“Chuyện nào tôi làm thì tôi sẽ nhận, chuyện tôi không làm đương nhiên là tôi sẽ không nhận rồi!” Hàn Nhã tỏ ra thản nhiên:
“Cô tố cáo tôi vậy cô có bằng chứng không?”
Hạ An Nhiên không thể không công nhận sự trơ tráo vô liêm sỉ của Hàn Nhã.
Nhìn cô ta bình tĩnh thản nhiên như thể chuyện trước đây thật sự không hề có liên quan gì đến cô ta vậy.
“Cô gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, ra vẻ bối rối không phải có
chút giả tạo sao?”
Hạ An Nhiênkhông khách sao trực tiếp vạch trần một số chuyện bẩn thỉu mà Hàn Nhã đãlàm gần đây: “Không phải cha nuôi của tôi sau khi gặp cô mới xảy ra chuyện sao? Cô không thông đồng với Giang Nhụy Nghiên? Không liên lạc với người của cố gia? Không nắm thóp để uy hiếp viện phó Chu sao?”
Ánh mắt của Hàn Nhã lóe lên một tia kinh ngạc.
Không ngờ Hạ An Nhiên lại biết rõ chuyện của cô ta như vậy.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Hàn Nhã vẫn rất bình tĩnh, thậm chí cô ta còn tỏ ra vô tội: “Những gì cô nói tôi thật sự không hiểu, hay là cô tìm người có liên quan đến nói rõ với tôi một phen?”
Hạ An Nhiên cũng đoán ra được điều đó, chỉ cần không có bằng chứng thì Hàn Nhã vẫn sẽ cứng miệng, có chết cũng không chịu thừa nhận!
Cô tự rót cho mình một cốc nước sôi rồibưng lên.
Nhẹ nhàng thổi một làn hơi nóng, cô chậm rãi nói: “Cho dù cô
không chịu thừa nhận cũng không sao, tôi cho là cô làm những chuyện đó là được rồi.”
Hàn Nhã ân cần nhắc nhở: “Tôi không hy vọng cô đơn phương cho rằng tôi có vấn đề…” vẻ mặt tỏ ra chân thành nói: “Cuối cùng, lần này tôi tới đây là thật lòng muốn hợp tác với cô.”
Hạ An Nhiên kinh ngạc đặt cốc nước xuống, tỏ vẻ vừa mừng lại vừa lo: “Hợp tác với tôi? Hợp tác như thế nào? ? Cô không phải lừa tôi tuổi còn nhỏ đấy chứ?”
Hàn Nhã rất hài lòng với biểu
hiện của Hạ An Nhiên lúc này.