Những tên cướp thông thường đều không dám bán hàng đã cướp được nhanh như vậy, bọn họ đều sẽ tìm một nơi để trốn trước, ẩn trốn dấu vết.
Nhưng những người này lại làm hoàn toàn ngược lại.
Hơn nữa bây giờ đối phương cũng đã chạy đến Tây Bắc, chứng minh sau khi bọn họ cướp được, thì lập tức đi đến phía Tây, mục đích vô cùng rõ ràng chính là muốn bán hàng một cách nhanh chóng.
Vẻ mặt của Thu Tử Châu trở nên nghiêm túc, “Đã có manh mối, nhất định sẽ không để cho bọn họ chạy nữa, tôi đi sắp xếp!”
Lăng Mặc đưa tất cả tài liệu điều tra cho nhà họ Thu.
Nhà họ Thu và cảnh sát nhanh chóng sắp xếp, bắt đầu truy lùng biên giới phía Tây Bắc.
Cha của Thu Tử Châu, gia chủ nhà họ Thu Thu Lương Nạp vô cùng cảm kích Lăng Mặc, “Lần này thật sự là nhờ có cậu, nếu không thì chúng tôi cũng không có manh mối gì.”
Lăng Mặc: “Tôi chỉ là cung cấp manh mối, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là bắt được kẻ hung ác.”
Thu Lương Nạp nghiến răng, “Dám động thổ ở trên đầu nhà họ Thu chúng tôi, đương nhiên phải
cho bọn họ trả giá thật lớn!”
Nhà họ Thu và cảnh sát đã bố trí người lên phía Tây Bắc để truy bắt bọn họ.
Lăng Mặc ở lại Trân Bảo Các cũng không quá có ý nghĩa, nên anh rời đi trước.
Nhưng trước khi rời đi, Lãng Mặc đặt một vài vệ sĩ ở bên cạnh mình ở lại Trân Bảo Các.
Nhà họ Thu lần này bị tổn thất nặng nề, lại lập tức cử người đến biên giới Tây Bắc để đuổi bắt kẻ hung ác, nên nhất thời không thể
điều động quá nhiều nhân viên đến Trân Bảo Các.
Nhà họ Thu cũng không kiểu cách, đón nhận ý tốt cùa Lảng Mặc.
Lăng Mặc rời khỏi Trân Bảo Các, anh chuẩn bị đến nhà an toàn số hai.
Dọc đường, anh lại nhận được điện thoại của Thu Tử Châu.
Thu Tử Châu hơi lo lắng, “Lão đại, thật đúng là họa sẽ không đến một lần, tôi mới vừa nhận được tin tức, viện nghiên cứu Lô
Hải xảy ra tai nạn, bị nổ tung. . . Vì để cho ‘Công tỵ dược phẩm Linh An’ thuận lợi khai trương, vẫn phải xử lý thật tốt.”
Lăng Mặc cau mày,” ‘Công ty dược phẩm Linh An’ sẽ thuận lợi khai trương.”
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn đợi ở nhà an toàn.
Mặc dù Lăng Mặc đã nhấn mạnh ở trước mặt cô, mọi chuyện không nguy hiểm giống như cỏ nghĩ.
Nhưng cô cũng không dám khinh thường mà tùy tiện chạy loạn, thậm chí cô cũng không ở lại bệnh viện quá lâu.
Vô cùng cẩn thận!
Đang ở trong phòng khách, Hạ An Nhiên đang call video với Bùi Kì, cô cảm thấy ngoài cửa có động tĩnh, ngẩng đầu, thấy Lăng Mặc xuất hiện ở trước mắt.
Nhanh chóng cúp điện thoại, từ trên sô pha nhảy dựng lên, cô lập tức chạy tới bên cạnh Lăng Mặc, ân cần hỏi: “Đã xử lý tất cả mọi chuyện rồi sao?”
Lăng Mặc: “vẫn còn sót lại rất nhiều vấn đề, nhưng sẽ có người xử lý.” Anh vươn tay ôm Hạ An Nhiên, “Giáo sư Thu Lương Nhạc vẫn ổn chứ?”
Hạ An Nhiên hơi ủ rũ, “Vần đang hôn mê, nhưng bác sĩ nói số liệu cũng cũng không tệ lắm, một tháng sau sẽ có thể tỉnh lại, cũng có thề là một năm sau. . .”
Mặc dù tình hình đã chuyển biến tốt, nhưng không biết rốt cuộc là lúc nào ông ấy mới có thề tỉnh lại.
Mà Hạ An Nhiên mơ hồ cảm nhận được phía sau câu hỏi của
Lăng Mặc có ẩn ý, cô nhìn anh, “Có chuyện gì sao?”