Chỉ là, ở trong ánh mắt đang đau đầu của Lăng Mặc, sự tố cáo trong mắt của Tôn quản gia càng ngày càng đậm hơn, “Cậu chủ, cậu thật không sự không xứng làm một người đàn ông, ngay cả vợ con của mình mà cũng không bảo vệ được, cậu còn có thể làm
Hạ An Nhiên liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng… Ngoại trừ để tôi bị thương ra thì anh ấy không làm được chuyện gì.”
Tôn quản gia nghe vậy, vì an ủi mợ chù đang bị thương, nên ông ấy không hề khách sáo trách mắng Lăng Mặc không xứng làm chồng, không xứng làm cha… Ước gì có thể đánh chết Lăng Mặc ở trên cột vì anh không có năng lực.
Lăng Mặc rất muốn loại bỏ sự hỗn loạn và lập lại trật tự bình
thường.
Nhưng có thể nhìn mèo hoang nhỏ nói chuyện vui vẻ như vậy, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hừ, chờ sau khi trở về, anh phải nhìn xem mèo hoang nhỏ này còn có thể đắc ý thế nào!
Nghĩ tới đây, Lăng Mặc hơi cau mày, chủ động mở miệng, “Bác sĩ nói em không có gì đáng ngại, chúng ta có thể thu dọn xuất viện.”
Vốn dĩ Hạ An Nhiên cũng muốn gật đầu: ở bệnh viện đâu có tòa
nhà kiểu phương Tây thoải mái?
Nhưng từ trong ánh mắt của Lăng Mặc, bỗng nhiên cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
Cô mới mạnh mẽ vu oan anh một trận, anh sẽ tốt bụng để cô trở về sao?
Đây là muốn đợi cho đến khi thời gian chín muồi rồi mới tính sổ!
Hơn nữa dựa theo mối quan hệ bây giờ của bọn họ, thì sau khi về nhà sẽ đối mặt với chuyện gì?
Lúc ờ Kinh Đô, người đàn ông
chó này đã leo lên giường của cô.
Vậy khi cô trở về, đây chẳng phải là dê vào miệng cọp, sẽ bị tàn phá mạnh mẽ sao!
Hạ An Nhiên nhận ra tình hình không ổn!
Vô cùng hiểu rõ—nên cô tuyệt
đối sẽ không thẻ trở về!
Cô muốn sổng!
Vì vậy trong giây tiếp theo, Hạ An Nhiên lập tức che đầu của mình, thê thảm nằm ờ trên giường.
“Không được rồi, nhức đầu quá, có thể em vẫn phải nằm viện một lúc nữa!” Cô chớp mắt nhìn Lăng
Mặc bằng ánh mắt đáng thương, “Em sẽ ờ lại bệnh viện một lúc, có lẽ anh sẽ không có ý kiến, đúng không?”
Lăng Mặc vẫn chưa kịp trả lời thì Tôn quản gia đã mở miệng trước, “Nếu mợ chủ không thoải mái, thì có thể bồi dưỡng ờ bệnh viện. . . Nếu như xảy ra chuyện gì, làm tồn thương tới cậu chủ nhỏ thì phải làm thế nào!”
Hạ An Nhiên nhìn Tôn quản gia, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc gật đầu, “Chú nói đúng! Cháu nhất định nhất định nhất định phải ở bệnh viện bồi dưỡng thật tốt!”
Lăng Mặc:
A, cô lại phản ứng rất nhanh!
Cô thật sự cho rằng cô có thể chạy thoát dễ dàng sao?
Lăng Mặc khẽ cau mày, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng như hố sâu, anh lộ ra một nụ cười, có ý tứ sâu xa nói: “Vậy anh sẽ nghỉ ngơi ở bệnh viện với vợ!”
Hạ An Nhiên sửng sốt, “Gì? Anh ở cùng em?” Cô liên tục xua tay từ chối, “Em không cần!”
Lăng Mặc nghiền ngẫm nhìn
chằm chằm vào Hạ An Nhiên, “Không cần?”
Hạ An Nhiên gật đầu, nhanh chóng tìm cớ, “Không phải anh trở về thành phố Lô Hải là có chuyện quan trọng cần phải xử lý sao? Anh đi xử lý chuyện của anh đi! Em. . . ở chỗ em có Tôn quản gia là được rồi!” Cô nhìn Tôn quản gia, “Chú Tôn, chú nhất định sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt, có đúng không?”
Cô muốn ở lại bệnh viện, chỉ là để tránh người đàn ông chó nào đó.
Tại sao có thể để anh ở bên cạnh?
Nếu không, nằm viện và xuất viện còn có gì khác nhau?
Tôn quản gia cũng gật đầu,
“Đúng vậy, mợ chủ có tôi là được rồi, cậu chủ cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ chăm sóc cho mợ chủ thật tốt, nhất định sẽ bồi dưỡng cho mợ chủ trắng trẻo mập mạp!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!