Sau một lúc lâu, Lăng Mặc mới buông ra.
Ánh mắt của anh nóng rực, giọng điệu từ tính mà mập mờ, “Còn đắng không?”
Hạ An Nhiên che miệng, dùng ánh mắt tố cáo nhìn chằm chằm vào người đàn ông không biết
xấu hổ kia.
Cô nói đắng, đối phương lại điên cuồng hôn cô như vậy, cô còn dám nói đắng sao?
Là chê miệng của mình bị bắt nạt chưa đủ thảm sao?
Có một đám mây đen trên đầu Hạ An Nhiên.
Vốn dĩ cô còn muốn tính kế tên cầu đàn ông này, nhưng không ngờ cô lại bị anh tính kế.
Hạ An Nhiên không vui đứng lên khỏi ghế sô pha, “Anh ờ đây từ từ ăn một mình đi!”
Cách xa tên cẩu đàn ông này, bạn tôi và anh đều khỏe mạnh!
Hạ An Nhiên cất bước muốn rời
phòng làm việc.
Nhưng cô chưa kịp đi đến cửa phòng làm việc, thì Lăng Mặc đã ôm cô từ phía sau.
Cằm của anh đặt ở trên đầu cô, trong giọng nói mang theo sự vô tội, “Vợ à, anh sai rồi!”
Hạ An Nhiên hung dữ trách mắng, “Đừng giả vờ đáng thương ở trước mặt em, em đã nhìn thấu ý đồ của anh!”
Vốn dĩ Lăng Mặc vẫn đang giả vờ đáng thương, nhưng sau đó anh nhận ra rằng giả vờ vô tội là vô
ích, anh nhớ đến thủ đoạn của một người khác ở trên diễn đàn, “Chiều nay anh đi dạo phố cùng bà xã nhé?”
Hạ An Nhiên tặc lưỡi, “Trước tiên là giả vờ đáng thương nói xin lỗi, sau đó mua đồ nhận tội, có phải cuối cùng là một cuộc hẹn hò lãng mạn không? A, đàn ông, chỉ có thủ đoạn này thỏi sao?”
Lăng Mặc bị mèo hoang nhỏ nói trúng hoàn toàn:
Hạ An Nhiên không khách sáo lên án mạnh mẽ, “Hừ, muốn che đậy chuyện xấu mà hôm qua anh
đã làm sao? ! Không thể nào!
Em sẽ nhớ kỹ! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta vẫn nên chia phòng ngủ!”
Lăng Mặc phát hiện ra rằng những cách thông thường sẽ thực sự không thể dỗ dành mèo hoang nhỏ, còn khiến cho cô càng xù lông!
Sau một lúc im lặng, anh bất ngờ bế cô đến phòng nghỉ ngơi.
Hạ An Nhiên khoa tay múa chân giãy giụa, nhưng vẫn bị anh bế vào phòng nghỉ ngơi.
Lăng Mặc đặt Hạ An Nhiên lên trên giường.
Kéo cà vạt ra, trong vẻ mặt thâm thúy của anh mang theo mấy phần lạnh lùng, “Vợ à, chẳng lẽ em còn muốn anh nhắc nhở em về thân phận bây giờ của mình? Không phải thực hiện nghĩa vụ của người vợ là một đạo lý hiển nhiên sao?”
Hạ An Nhiên hơi há hốc mồm khi đối mặt với một người đàn ông đột nhiên trở nên mạnh mẽ.
Rõ ràng anh là cầm thú, nhưng sao vẫn có lý?
Hạ An Nhiên cũng không muốn thuận theo ý của tên cầm thú này, cô tức giận bước xuống giường từ phía bên kia.
Tình cờ bên này có một tủ quần áo có gương.
Hạ An Nhiên xuống giường hơi vội, nên cô không nhịn được phải vịn vào tủ quần áo để đứng vững.
Chỉ là, tay cô hơi dùng sức khi đặt ở cửa của tủ quần áo, sau đó cửa tủ bị đầy ra ngay lập tức.
Hạ An Nhiên vô thức nhìn vào trong tủ.
Trước mắt cô lập tức tối sầm lại.
Ngoại trừ hai bộ quần áo của Lăng Mặc ở trong tủ ra thì còn có mấy bộ quần áo công sở của nữ.
Chỉ là mấy bộ quần áo công sở này giống với mười mấy bộ quần áo ở trong phòng ngày hôm qua, nếu không phải phiên bản ít vải thì chính là phiên bản trong suốt.
Hạ An Nhiên hối hận rồi.
Tại sao khi đó cô lại đề cập đến chuyện cosplay gì đó trước mặt tên cẩu đàn ông này.
Bây giờ anh lại ở trên con đường không quay đầu này, càng đi càng sai lệch, càng đi càng biến thái.
Hạ An Nhiên ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của mình, cô nhìn Lăng Mặc bằng vẻ mặt phức tạp kỳ lạ, “Không ngờ, anh lại cầm thú như vậy!”
Vốn dĩ anh còn muốn tỏ ra thái độ cương quyết hơn để có thể nói chuyện lý lẽ với mèo hoang nhỏ này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!