Cố Kì cũng biết rằng Hàn Nhã có suy nghĩ như vậy, “Nhưng tôi không ngờ, ban tổ chức sao có thể dễ dàng bị mua chuộc như vậy?”
Hạ An Nhiên: “Năm đỏ, Thu Khanh Khanh mấy lần bị tính kế, anh còn tin những người tổ chức kia sao?”
Cố Kì nhất thời nghẹn lời.
Hạ An Nhiên không nói gi nhiều với Cố Kì,
Đôi mắt cô nhìn vào Giang Nhụy Nghiên đang có khuôn mặt đắc ý, chậm rãi mở miệng, “Thật ra tôi thật sự rất lo lắng, buồi họp báo hôm nay cô không đến.”
Giang Nhụy Nghiên khẽ cau mày, không hiểu ý của Hạ An Nhiên.
Hạ An Nhiên lộ ra một nụ cười, ‘Trước đây cô đã tố cáo tôi nhiều như vậy, tôi hy vọng cô gặp một người.”
Những lời này nói ra, từ phía bên cạnh đại sảnh, một chàng trai trẻ đi ra.
Giang Nhụy Nghiên liếc nhìn người thanh niên, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được thân phận của đối phương.
Chàng trai trẻ đã bước đến sân khấu, người dẫn chương trình chủ động đưa micro cho anh.
Chàng trai trẻ nhìn về phía phóng viên bên dưới, giới thiệu bản thân trước, “Tên tôi là Phương Thượng, đã tham gia nhóm nghiên cứu RY một thời gian trước đây, sau đó RY vô cớ nói rằng tôi không nghiêm túc với công việc, đã sa thải tôi.”
Giang Nhụy Nghiên lắng nghe lời giới thiệu của đối phương, ngay lập tức hiểu được thân phận của đối phương, đó là nhà nghiên cửu đã tiếp đãi Hạ An Nhiên.
Mà để chiếm được dự án của Hạ An Nhiên, cô là người bảo Chu Nham sa thải Phương Thượng này.
Không ngờ rằng, Hạ An Nhiên lại có thể đào ra người này.
Nhưng thế thì làm sao?
Giang Nhụy Nghiên buồn bã nói: “Tôi biết Phương Thượng này,
làm việc rất không nghiêm túc, ham ăn biếng làm, thái độ cực kỳ có vấn đề, chúng tôi không còn cách nào khác nên mới sa thải anh ta … Hừ, không ngờ, mọi người lại tìm đến anh ta, có phải định dùng anh ta để vu cáo tôi?”
Phương Thượng giận dữ phản bác, “Tỏi làm việc không nghiêm túc, các người đem tôi ra bóc lột như một lao động phổ thông, mỗi ngày làm việc 18 tiếng, tôi hầu như đều ngủ ở văn phòng, đây là tôi ham ăn biếng làm, làm việc không nghiêm túc sao?”
Giang Nhụy Nghiên u ám cười
nhạt, “Ai biết anh ở lại văn phòng của chúng tôi, rốt cuộc là làm cái gì! ò, tại sao dự án RY của chúng ta lại bị mất, không chừng đó là vì có phối hợp với kẻ trộm.”
Giang Nhụy Nghiên thô lỗ để ra một chậu nước bẩn, giội lên người Phương Thượng.
Phương Thượng rất vội vàng. “Tôi thậm chí không được phép vào phòng thí nghiệm của RY, làm cách nào để tôi lấy thông tin đó?”
Giang Nhụy Nghiên không nhanh cũng không chậm vu cáo hãm hại, “Ai biết anh dùng thủ đoạn
gì!”
Hạ An Nhiên nhìn sang một bên,
Giang Nhuỵ Nghiên làm tức giận Phương Thượng, nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.
Phương Thượng từ từ định thần lại, cũng nhận ra rằng anh và Giang Nhụy Nghiên cãi nhau cũng không có ý nghĩa gì.
Bây giờ điều quan trọng là đưa ra bằng chứng những việc dơ bẩn mà Giang Nhuỵ Nghiên đã làm.
Sau khi kiềm chế cảm xúc của mình, Phương Thượng nhìn chằm chằm vào Giang Nhuỵ Nghiên, “Ngày hôm đó, khi cô Hạ An Nhiên đến RY của chúng tôi,
là tôi đã tiếp đón cô ấy, lúc đó cô ấy đưa cho tôi một chiếc USB, tôi đã tự mình đưa chiếc USB này cho Chu Nham.”
Giang Nhuỵ Nghiên thô lỗ ngắt lời, “Ăn nói lung tung! Căn bản không hề có chuyện này!”
Phương Thượng: “Không hề có chuyện này, đến văn phòng của RY điều tra thì sẽ rõ.”
Giang Nhuỵ Nghiên có chút không hiểu nhìn sang Phương Thượng.
Phương Thượng nói không rõ
ràng, Giang Nhuỵ Nghiên căn bản không biết tình hình.
“Khi cô Hạ An Nhiên đưa cho tôi ổ USB, tôi nghĩ một thứ quan trọng, để tránh bị mất, liền sao lưu nội dung của ổ USB vào đĩa mạng dùng chung của RY. Theo thói quen của các thành viên nhỏm RY không chú ý đến đĩa mạng dùng chung vào các ngày trong tuần, tài liệu đó bây giờ có lẽ vẫn nằm trong đĩa mạng dùng chung, trên tài liệu đó chắc còn thời gian chứng minh, có nghĩa là cô Hạ An Nhiên đã gửi thông tin cho chúng tôi, và nó cũng cho thấy rằng dự án của RY căn bản
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!