**********
Chương 216: Hỗn hôn yêu yêu ông xã đại nhân.
Hạ An Nhiên: “
Tại sao cô đối với Lăng Mặc lại, đặc biệt kỳ quái, còn là loại tình yêu không thể hiểu nổi với Lắng Mặc?
Bữa tối của Hạ An Nhiên không còn nên tâm trạng đặc biệt không tốt.
Lúc cúi gằm mặt xuống đi vào phòng, đã thấy Lăng Mặc cởi bộ âu phục, mặc áo sơ mi trắng, đeo cặp kính gọng vàng, cao quý ngồi ở trên sô pha.........
Sống động như một nam thần cấm dục vậy!
Không!
Anh ta sao có thể là nam thần.
Nhiều nhất chính là một tên cặn bã!
Còn là một tên cặn bã có tính chiếm hữu.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Mà tên cặn bã đang ngồi này, đột nhiên dùng ngón tay thon dài của anh ta tháo cúc áo ở cổ xuống, thuận thế còn lới lỏng chiếc cà vạt.
Vốn dĩ còn là một người vô cùng cấm dục, phút chốc nhiễm một tầng.….....màu sắc ấm áp.
Tên điên này đúng là khả cấm khả dục! (*)khả cấm khả dục: gợi lên cảm giác vừa khó gần lại vừa gợi lên dục vọng
Hạ An Nhiên cảm thấy được trái tim mình lại bắt đầu chịu không nổi, đang điên cuồng nhảy múa.
Còn Lăng Mặc đang lới lỏng cà vạt, vắt chéo chân, dáng vẻ uể oải lười biếng dựa vào sô pha, nhìn Hạ An Nhiên.
Hạ An Nhiên nhìn trộm bị bắt gặp, mặt đỏ tía tai kiên trì giải thích, “ anh đừng hiểu lầm, tôi không nhìn anh, càng không thèm muốn anh..." Ánh mắt rơi xuống chiếc giường bên cạnh Lăng Mặc, lời nói chính đáng, “ Tôi chỉ là xã nhà một ngày, muốn nhìn xem chiếc giường có nhớ tôi hay không mà thôi.”
Trực tiếp đi đến bên giường, không chút do dự nằm xuống.
Sau khi đã lăn vài vòng trên giường, nhỏ giọng lầm bầm, “ Vẫn là giường nhà mình thoải mái.”
Đã ngủ trên nhiều chiếc giường như vậy nhưng chỉ có chiếc này là thoải mái nhất. Nếu như có thể, sau này sẽ đem chiếc giường nhỏ ở chung cư đổi thành cái này.
Vậy cô có thể thoải mái suốt rồi.
Chính vào lúc Hạ An Nhiên nằm xuống, điện thoại của Lăng Mặc đổ chuông.
Hạ An Nhiên vốn còn đang nằm trên giường, đột nhiên ngồi bật dậy, nhanh chóng xuống giường, chạy đến bên cạnh Lăng Mặc.
Khuôn mặt kích động thúc giục, “ Mở loa ngoài, mau mở loa ngoài!”
Nhất định là người của Lăng Mặc thẩm rôi. ra kết Hạ An Nhiên đặc biệt muốn biết, kẻ đứng phía sau vẫn quả đáng chết đó là ai.
Lăng Mặc liếc nhìn tên được lưu.
Đầu lông mày khẽ nhảy, nghe theo lời của Hạ An Nhiên, mở loa ngoài lên. Trong điện thoại truyền đến giọng nói hả hệ của một người đàn ông, “ Lão đại, nghe nói anh và chị dâu cãi nhau? Ai, không phải em nói anh, lão đại, anh đây chính là phu cường bất chấn*, đến ngay cả một người phụ nữ cũng không đối phó được........ có điều, đừng buồn nữa, chúng ta ra ngoài uống rượu đi!” (*)Phu cương bất chấn: ý chỉ người vợ không nghe, thuận theo người chồng; người chồng không có tiếng nói.
Hạ An Nhiên phút chốc không nói nên lời.
Cô với Lăng Mặc là vì dẫn dụ người đứng phía sau mới “ cãi nhau”.
Sao rơi đến miệng của người bên cạnh lại biến chất rôi?
Với giọng nói này cô căn bản đã nhận ra đối phương là ai rồi.
Là Bác Tân bác sĩ lang băm.
Ha ha ha, anh ta là cẩu độc thân dựa vào cái gì mà chế cười Lăng Mặc?
Cô còn không chê cười anh ta mà!
Hạ An Nhiên không vui lại gần Lăng Mặc, nằm trên cánh tay Lăng Mặc, dùng giọng nổi mềm mại, làm nũng nói với vào điện thoại. “ộng xã đại nhân thân yêu, người ta biết lỗi rồi mà, đều đã ngoan ngoãn quay về rồi, anh đừng giận nữa nhé "
Nhận cuộc gọi linh tinh làm gì chứ, là bà xã xinh đẹp không đủ đáng yêu hay quyến rũ sao?" “Đúng rồi, Không phải trước đây anh nói, muốn em pha chế thuốc cẩm cho Bác Tân đúng không?”
Bà xã xinh đẹp quyến rũ đáng yêu là em đây đảm bảo với anh, chắc chắn sẽ nhanh chóng hoàn thành, hạ độc anh ta một lần liền khiến cho anh ta không thể mở miệng lại được nữa luôn.”
Bác Tân vốn còn đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, nghe thấy lời Hạ An Nhiên nói, lập tức tắt điện.
Sau một hồi im lặng, “ bụp” một tiếng trực tiếp ngắt điện thoại.
Hạ An Nhiên nhìn dáng vẻ chạy nhanh hơn thỏ của
Bắc Tân, hừ một tiếng, Nhóc con, dám nói chồng chị phụ cương bất chấn, hừ, đúng là đồ đều, anh ta cả đời đều là cẩu độc thần đi.”