Chu Nham ngơ ngác nhìn đối phương, gật đầu đáp: Đúng là tương tự nhau."
Chẳng qua, dự án lần trước của chúng ta và lần này của bọn họ thật sự khác nhau.
Hơn nữa, dự án đó làm nửa chừng thì không làm nổi nữa.
Các loại thuốc đã được nghiên cứu không những không hiệu quả mà còn có những khuyết điểm rõ ràng, lại có tác dụng phụ rất lớn.
Nói một cách thẳng thắn, đó là một dự án thất bại.
Nhưng cái này thì không...
Chỉ cần cái này được đưa ra ngoài, nó sẽ gây chấn động.
Tổ trưởng Giang nói với Chu Nham với ẩn ý sâu sắc: "Dự án này thuộc về RY chúng ta, thì sẽ tốt biết bao."
Chu Nham đã đi theo Tổ trưởng Giang rất nhiều năm.
Cô ta bên ngoài có vẻ hiền lành, nhưng thực chất bên trong rất hiếu thắng, cương quyết không từ thủ đoạn nào.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hiện tại trong viện nghiên cứu, vì cái gì mà những giáo sự khác không dám làm gì cô ta, lại còn theo dõi cô ta ở khắp mọi nơi
Không chỉ vì khả năng của cô ta, mà còn vì xuất thân và những thủ đoạn sắc bén của cô.
Chu Nham hiểu được ý tử sâu xa của Tổ trưởng Giang.
Cô ta để tâm tới dự án này!
Sau một hồi im lặng, Chu Nham nói: "Tổ trưởng Giang, dự án này không phải RỴ chúng ta đã nghiên cứu trước sao? Về phần hôm nay, từ đầu đến cuối tôi không nhìn thấy ai là người gửi tài liệu dự án cho RY cả."
Tổ trưởng Giang hơi nhướng mắt.
Chu Nham quả nhiên hiểu suy nghĩ của cô.
Chu Nham ngấm ngầm nói thêm, "Hơn nữa, Phương Thương làm việc hấp ta hấp tấp, lúc đầu khi được tuyển dụng, cảm thấy hắn không có khả năng, bây giờ tôi sẽ tới gặp hắn để nói chuyện tốt một chút, và cho hắn một số quyền lợi để hắn chủ động rút khỏi RY, đó là sự tồn trọng cuối cùng dành cho hắn.
Tổ trưởng Giang xua tay, "Nếu là người vô dụng, thì đuổi đi."
Chu Nham rời khỏi phòng nghiên cứu và đến văn phòng công cộng để tìm Phương Thượng.
Tổ trưởng Giang nhìn bóng lựng rời đi, ánh mắt lại rơi vào máy tính. "Chỉ là đối với số liệu trước đây của chúng ta, có chút khác biệt."
Trong mắt cô ta hiện lên một tia chiếm hữu mạnh mẽ, "Đây vốn là của tôi"
Bệnh viện, khoa nội VIP.
Người đàn ông nằm trên giường từ từ mở mắt.
Một người phụ nữ cạnh giường vội vàng bước tới, quan tâm hỏi han: "Bây giờ anh đã ổn chưa?"
Lạc Ngạn xoa nhẹ trán nhìn chị Hồng quản lí "Điều tra ra ai là người hạ độc thuốc cho tôi chưa?"
Nhìn thấy Lạc Ngạn tao nhã, nhẹ nhàng nói với giọng điệu lạnh lùng đến nghẹt thở, chị Hồng biết anh tức giận. "Sau khi biết tin anh xảy ra chuyện, tôi đã điều tra, nhưng dén nay vẫn không có manh mỗi gì, người gây ra chuyện rất bí ẩn... Tuy nhiên, dám làm chuyện này với anh, chính là đi tìm đường chét, tôi sẽ không bỏ qua cho người đó dễ dàng."
Lạc Ngạn: "Đừng chỉ nhìn chằm chằm vào các nữ nghệ sĩ trong bữa tiệc."
Sự chú ý trước đó của Chị Hồng là các nghệ sĩ nữ, chị cho rằng có thể một số nghệ sĩ nữ có ý đồ xấu đã cố tình dùng thuốc trong sự kiện.
Nhưng dưới sự nhắc nhở của Lạc Ngạn, chị chợt nghĩ đến còn có con trai trưởng của Lạc gia. Chị Hồng gật đầu lia lịa, "Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra kỹ hơn."
Lạc Ngạn xoa nhẹ cái trán sưng tấy của mình.
Nhìn thấy vậy, chị Hồng nói: "Anh vẫn khỏe chứ? Tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám lại".
Lạc Ngạn ngăn cản, "Không, bây giờ tốt hơn nhiều rồi."
Chị Hồng không gọi cho bác sĩ nhưng trong lòng không khỏi xúc động, “Cũng may là anh đã quyết định dứt khoát và nhờ y tá tiêm thuốc an thần kịp thời... Sau đó, bác sĩ nói với tôi rằng nếu như chậm trễ, anh đã không thể dễ dàng kiểm soát sức mạnh của thuốc, và tình hình sẽ rất xau"
Khi Lạc Ngạn nghe những lời của chị Hồng, anh nghĩ đến người phụ nữ lạ mang khẩu trang đã giúp anh.
Rõ ràng chỉ là tình cờ gặp nhau, nhưng không hiểu sao anh lại tin cô ấy.
Chẳng lẽ là bởi vì đối phương chỉ cần nhìn qua đã biết anh trúng độc gì?
Tuy nhiên, Lạc Ngạn nghĩ đến đôi mắt lưỡi liềm trong veo của người kia, khuôn mặt tao nhã của anh liền khó hiểu, "Hình như đã gặp ở đâu rồi."