**********
Chương 343: Nghe theo cô.
Sau khi Lăng Mặc sắp xếp xong việc liền đi xuống lầu, đi đến nhà ăn.
Sau khi ngồi xuống nhìn thấy một bàn toàn là đồ ăn màu xanh, đột nhiên cảm thấy trên đầu mình có chút “ xanh”* rồi. (*)mọc sừng
Bởi vì sau khi giận nhau với anh, con mèo hoạng nhỏ liền đi đến bệnh viện mà Cố Ngôn Duy đang nằm....
Lăng Mặc lạnh lùng ra lệnh, “Đổ đi!”
Tôn quản gia vội vàng đi lên giải thích, “Đây toàn là những món ăn gần đây Thiếu phu nhân thích.” Khuôn mặt Lăng Mặc lộ vẻ không hiểu.
Con mèo hoang nhỏ trước đây không có thịt là không thích, sao bây giờ lại đổi thành ăn chay rồi?
Lúc này, Hạ An Nhiên đã chuẩn bị ổn thỏa đi xuống nhà ăn.
Lúc nhìn thấy một bàn toàn là rau xanh, tâm trạng vô cùng tốt, nở nụ cười mềm mại, ngọt ngào với Tổn quản gia, “ Hôm nay lại đều là các món tôi thích ăn.”
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tôn quản gia cũng hiện ra ý cười, “ Thiếu phu nhân còn muốn ăn món gì để tôi bảo đầu bếp chuẩn bị cho cô.”
Hạ An Nhiên còn muốn ăn ngó sen ngậm dấm, khoai tây thái sợi ngâm dấm, cải thảo ngâm dấm......
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nhưng suy nghĩ lại, lập tức áp chế sự kích động muốn gọi thêm đồ ăn lại.
Nếu như vẫn luôn muốn ăn những thứ đồ chua và xanh mơn mởn, chắc chắn sẽ bị phát hiện có chỗ không đúng a.
Cho dù tên cầu nam nhân Lăng Mặc này không nghĩ đến chuyện có thai nhưng Tôn quản gia đây là người từng trải chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn lắc đầu, “ Chỉ có tôi với
Lắng Mặc ăn, chỗ này là đủ rồi.”
Tôn quản gia gật đầu hiền hòa, “ Thiếu phu nhân đúng là cần cù tiết kiệm, biết chăm lo việc nhà.”
Lăng Mặc bị lơ đi lạnh mặt ngồi ở một bên,
Bây giờ Tôn quản gia đúng là đã hoàn toàn phản bội anh, trong mắt chỉ có con mèo hoang nhỏ.
Hơn nữa, anh nhìn một bàn thức ăn toàn màu xanh này, thực sự không thể thích nổi.
Lăng Mặc liếc mắt nhìn con mèo hoang nhỏ một cái, mở miệng chậm rãi tính sổ, “ Hôm này cô đã đến bệnh viện? Đi thăm Cố Ngôn Duy?”
Hạ An Nhiên chậm nửa nhịp nhớ đến, bây giờ cô luôn có một vệ sĩ đi theo Quý Phong.
Hôm nay cô đến bệnh viện, Quý Phong tất nhiên sẽ nhìn thấy.
Chỉ là, Quý Phong cho rằng cô đến bệnh viện thăm
Cố Ngôn Duy?
Hạ An Nhiên nhìn một bàn đồ ăn màu xanh, đột nhiên con mắt lóe lên.
Đột nhiên ôm lấy đầu, lộ ra vẻ mặt đau đớn đáng thương, “ Còn không phải là bởi vì ảnh chọc tức tôi ở viện nghiên cứu làm tôi thấy khó chịu chỉ có thể đến bệnh viện khám xem sao.”
Đáy mắt Lăng Mặc vụt qua tia lo lắng, “ Cơ thể cô khống khỏe sao?”
Hạ An Nhiên khó chịu gật đầu, “ Anh cũng biết, dạo gần đây tôi rất hay buồn nôn, sau khi bị anh trọc giận tình hình càng nguy cấp hơn, chỉ có thể đến bệnh viện khám một chút... sau khi kiểm tra, bác sỹ nói tôi có thể là chưa thích nghi được, đặc biệt nhắc nhở tôi, nhất định phải ăn uống thanh đạm, ăn nhiều rau xanh không ăn thịt, nếu không sẽ rất dễ thấy buồn nôn.”
Nói xong, Hạ An Nhiên lại có chút đắc ý.
Nhìn đi, một lúc đã giải quyết được hai vấn đề lớn.
Không chỉ cho Lăng Mặc biết gần đây cô và Cố Ngôn Duy không có liên hệ với nhau. Hơn nữa còn giải quyết thuận lợi nỗi phiền não sẽ buồn nôn khi ăn những món ăn mặn. *
Cô thực là quá thông minh, lén lút tự cho mình một like.
Tộn quản gia nghe xong những lời Hạ An Nhiên nói, vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, " Trước đầy Thiếu gia đã phát hiện dạ dày của Thiếu phu nhận có vấn đề, đang chuẩn bị để tiểu thần y Bác Tân đến khám bệnh cho CÔ."
Hạ An Nhiên mở to mắt nhìn Lăng Mặc, “ Anh bảo Bác Tân đến khám sức khỏe cho tôi?”
Lăng Mặc biết được con mèo hoang nhỏ đến bệnh viện là để kiểm tra sức khỏe của mình, tâm trạng phút chốc thoải mái không ít, chậm rãi đáp, Cổ khỏe mạnh đến bên tôi, cũng không thể để cho cô bị ốm. Sức khỏe xảy ra vấn đề tất nhiễn phải khám bệnh.”
Hạ An Nhiên khóc không ra nước mắt.
Cô vừa nãy còn đang nghĩ một cách ngu ngốc về việc làm thế nào để che giấu những thay đổi gần đây trong chế độ ăn uống.
Nhưng không ngờ rằng sự thay đổi của cô từ lâu đã bị Lăng Mặc để ý đến, còn muốn tìm Bác Tân đến khám bệnh.
Ha ha ha...
Để Bác Tân đến khám bệnh, không phải là cô sẽ bị lộ tẩy sao?
Hạ An Nhiên không chút nể tình bôi nhọ Bác Tần, 66 Cậu ta đến anh còn khám không được thì có thể nhìn ra được tôi có vấn đề gì sao? Không thích! Cậu ta đến tôi cũng không khám!”
Lăng Mặc nghe xong, khóe miệng nhếch lên cười, con mèo nhỏ quả nhiễn vẫn quan tâm đến anh.
Bác Tân không thể chữa khỏi cho anh, cô liền vô cùng ghét bỏ.
Giọng nói Lăng Mặc trầm thấp, có chút cưng chiều, “Được, nghe theo cô.”