Thẩm Cảnh Liên nhìn Trang Điềm Điềm chằm chằm không chớp mắt "là cô ấy..."
'Này...đứa con hoang này thật quá vô phép'
"Con trai tôi tặng quà cưới mà cũng được gọi là vô phép sao? Tôi thấy bà mới là kẻ vô lý đó!"
"Trang Điềm Điềm, cô không được phép vô lễ với mẹ của tôi!"
Trang Điềm Điềm liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên một ánh mắt lạnh lùng rồi bế Trang Thiên Tích rời đi...cô bỏ lại một câu không mặn không nhạt "con trai tôi không phải là con hoang, Thẩm phu nhân nên chú ý đến ngôn từ của mình, đừng để cả thiên hạ này cười chê!"
'Cô...'
Thẩm Cảnh Liên bỗng dưng thấy mình rất khó thở, anh bỏ ra ngoài hóng gió!
'Cảnh Liên, sao anh lại đứng ở đây?'
Thẩm Cảnh Liên khẽ ừ rồi quay bước trở vào, không thèm nhìn đến Nhiễu Như dù chỉ là một cái liếc mắt. Lòng anh không thoát khỏi hình ảnh của Trang Điềm Điềm, trong cảm nhận của anh thì cô đã xinh đẹp hơn xưa rất nhiều, và cũng già dặn hơn, nhìn cô ấy bây giờ càng hấp dẫn hơn...sự hấp dẫn của người phụ nữ thuần thục.
…………
Nhà họ Thẩm sau ngày đại hôn!
'Mẹ!'
Thẩm phu nhân vui vẻ nhìn Nhiễu Như "vẫn còn sớm, sao con không ngủ thêm một lúc?"
'Con quen dậy sớm rồi ạ!'
Thẩm phu nhân cười hiền hoà, nụ cười này xưa nay ít khi xuất hiện trên khuôn mặt của bà. Nhiễu Như là một cô gái ngoan hiền trong mắt bà, là con dâu mà chính bà chọn, không ai có thể vừa ý hơn nữa.
'Mẹ! Con có chuyện muốn hỏi mẹ'.
Thẩm phu nhân nhìn Nhiễu Như "con dâu của mẹ, con muốn hỏi điều gì?"
'Cô gái xinh đẹp đêm qua xuất hiện giữa lễ cưới của chúng con là ai vậy ạ?"
Thẩm phu nhân thầm nghĩ "cô gái xinh đẹp mà Nhiễu Như vừa nhắc đến chính là Trang Điềm Điềm sao!"
Thẩm phu nhân giả vờ hỏi lại "Con hỏi cô gái nào?"
'Dạ...chính là cô gái mang theo đứa bé trai đến dự lễ cưới đó ạ!'
'Ờ...cô ta là con gái của nhà họ Trang'
Nhiễu Như nhíu mày, vì trước đây cô từng nghe kể qua...Thẩm Cảnh Liên kết hôn cùng tiểu thư nhà họ Trang, tuy nhiên thì Thẩm Cảnh Liên không hài lòng với hôn sự này. Sau đó thì nghe đâu họ đã đường ai nấy đi, không còn bất kỳ một chút quan hệ nào.
Nhiễu Như suy nghĩ một lúc rồi mới chợt nhớ đến đứa bé đêm qua xuất hiện trong tiệc cưới, nó thật sự rất giống Cảnh Liên...vậy đứa bé ấy có quan hệ gì với Cảnh Liên và nhà họ Thẩm chứ?
'Mẹ...Cảnh Liên và Trang tiểu thư trước đây từng có con chung không mẹ?'
Thẩm phu nhân cười lạnh "làm gì có con chung chứ, sau Hôn lễ Cảnh Liên còn chẳng thèm trở về nhà nữa là!"
Nhiễu Như không cho là đúng "nhưng mẹ à...đứa bé trai tối qua rất giống với Cảnh Liên".
Thẩm phu nhân thở dài "không chỉ riêng gì con, mẹ cũng thấy nó rất giống với Cảnh Liên lúc còn bé...nhưng mẹ chắc chắn một điều là đứa bé đó không hề có chút quan hệ máu mủ gì với nhà họ Thẩm cả! Mẹ còn nhớ...ả thiếu đức hạnh kia còn qua đêm bên ngoài".
Nhiễu Như không nói gì thêm, cô tin lời của mẹ chồng mình...nhưng đứa bé kia lại rất đáng nghi ngờ, nó giống Cảnh Liên đến như thế, nói không hề có quan hệ gì thì có quỷ mới tin.
Nhiễu Như cho người điều tra và theo dõi hai mẹ con Trang Điềm Điềm.
//Tiểu thư!
'Sao rồi? Việc tôi nhờ anh làm, anh đã làm đến đâu rồi?'
Thuộc hạ của nhà họ Kiều ôn tồn lên tiếng "tiểu thư, đúng thật là Thẩm nhị thiếu gia không hề trở về nhà sau ngày cưới, Thẩm nhị thiếu gia còn dọn ra ngoài ở riêng ngay trong ngày cưới của họ.
Nhiễu Như trầm tư không lên tiếng, lòng cô lại thấy rất khó hiểu...vậy thì tại sao đứa bé trai kia lại giống Cảnh Liên đến như vậy chứ? Không thể nào...
Thuộc hạ lại đưa đến cho Nhiễu Như một đoạn clip, trong đoạn clip...Thẩm Cảnh Liên vác trên vai một cô gái say mèm đi vào khách sạn sang trọng bậc nhất.
Nhiễu Như ném vỡ nát chiếc điện thoại "vậy thì đúng rồi...chắc chắn thằng nhóc kia là con trai của Cảnh Liên".
'Anh cho người trừ khử thằng nhóc con xuất hiện trong lễ cưới của tôi! Nhớ làm cho gọn vào...đừng để lộ ra ngoài!'
//Tôi biết rồi tiểu thư!
……………
Thẩm Cảnh Liên say mèm trở về nhà, anh vừa đẩy cửa phòng bước vào phòng, thấy Nhiễu Như đang ngồi thì nhíu mày "cô là ai?"
Nhiễu Như há hốc mồm "Cảnh Liên, em là Nhiễu Như đây mà! Anh sao vậy?"
Choang...
Thẩm Cảnh Liên hất cốc nước trên bàn văng xuống đất và vỡ nát...
"Cút...cút ra ngoài!"
Nhiễu Như bật khóc "Cảnh Liên, sao lại đối xử với em như vậy chứ?"
Thẩm Cảnh Liên mặc kệ Nhiễu Như khóc lóc, anh lăn ra giường. Đôi mắt u buồn nhìn lên trần nhà "Trang Điềm Điềm, sao lại lừa dối tôi? Đã thế sao còn quay trở lại làm gì?"
…………
Giữa quán cà phê du dương âm điệu buồn! Thẩm Cảnh Liên ngồi bên cửa sổ với tách cafe đắng, mắt nhìn xuống đường phố...phố xá buổi sáng xe cộ tấp nập, bên tai anh vô số những tạp âm.
'Cậu ơi! Mình ngồi góc này được không ạ?'
'Tích nhi thấy thích là được!'
Nghe hai chữ, Tích nhi, tim Thẩm Cảnh Liên lại bắt đầu đập mạnh khiến anh khó thở "sao đứa bé này mỗi lần xuất hiện lại khiến mình khó chịu đến như vậy chứ?"
'Cậu có hẹn với mẹ không?'
Trang Cẩn Cẩn khẽ ừ!
Trang Cẩn Cẩn cùng Trang Thiên Tích ngồi bàn bên cạnh bàn Thẩm Cảnh Liên. Hai người nói gì đều lọt vào tai anh cả!
"Cô ta cũng đến sao?"