Trang Điềm Điềm đưa Trang Thiên Tích ra bãi biển dạo chơi. Suốt cả đoạn đường, cô không nghe con trai lên tiếng...cô lo lắng hỏi "Tích nhi, con sao vậy?"
'Dạ con không sao đâu ạ!'
- Sao con không nói gì?
Trang Thiên Tích cười tươi "con đang lắng nghe biển hát đó ạ!"
Trang Điềm Điềm há hốc mồm "Sao cơ? Mẹ không nghe nhầm chứ?"
Trang Điềm Điềm thầm cười "con trai mình đa sầu đa cảm quá, lại còn biết lắng nghe biển hát nữa chứ!"
Lòng Trang Thiên Tích buồn rười rượi, cậu không biết rồi đây đôi mắt mình còn có thể chữa khỏi hay không, nếu mẹ biết được thì chắc hẳn sẽ rất đau lòng.
- Tích nhi!
'Sao ạ?'
- Con thấy biển có đẹp không?
'Dạ...dạ đẹp ạ!'
Chiếc xe lăn vẫn lăn đều trên bãi cát...
- Đợi sau khi con khỏe hẳn thì mẹ con mình sẽ rời khỏi đây.
'Dạ!'
Thẩm Cảnh Liên cũng được Cô Tinh đưa ra ngoài dạo...anh nhìn đăm chiêu phía đàn hải âu đang dạo chơi trên bờ cát.
*Thẩm thiếu gia, cậu thấy nơi này thế nào?
Thẩm Cảnh Liên nhẹ giọng lên tiếng "nơi này rất yên bình!"
Anh ngước mặt nhìn lên, bầu trời chiều trong xanh vời vợi, mây trắng xếp thành từng cụm bay la đà, hải âu sải cánh thật rộng...thỏa sức bay lượn, nơi đây như là nhà của chúng. Mặt trời đã dần dần xuống biển, ánh nắng vàng đã hoàn toàn dịu hẳn, biển xanh xanh như màu mắt...đó là dấu hiệu của hoàng hôn buông.
Thẩm Cảnh Liên khẽ lên tiếng "cô trở về đi...tôi muốn ngắm thêm một lúc!"
Cô Tinh gật đầu "được, tôi không làm phiền cậu!"
Thẩm Cảnh Liên ngồi ngắm đến say mê, cho đến khi những giọt nắng cuối cùng dần tan biến, mặt trời đã chìm nơi cuối chân trời xa xăm. Biển lúc này bình yên đến lạ, sóng xô bờ lăn tăn, những tiếng rì rào của gió và biển hoà nhập vào nhau...như tiếng nhạc chiều, du dương và êm dịu.
Cuối cùng thì hoàng hôn cũng phải nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, nghìn vì sao trên trời chiếu rọi xuống mặt biển như nghìn viên kim cương sáng lấp lánh. Sự kỳ diệu mà thiên nhiên ban tặng cho con người là những báu vật vô giá.
Thẩm Cảnh Liên thả hồn mình vào giữa không gian vô tận...
Trang Điềm Điềm đẩy chiếc xe lăn đưa Trang Thiên Tích dạo quanh khắp nơi trên bãi biển, thấy trời tối nên cô vội vã đẩy về...cô sợ gió đêm sẽ khiến cho con trai mình lạnh.
Nhưng cô chợt khựng lại vì phía trước mặt cô là chiếc xe lăn mà Thẩm Cảnh Liên đang ngồi.
Nghe có tiếng động, Thẩm Cảnh Liên nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Trang Điềm Điềm đang đẩy Trang Thiên Tích.
Lúc này cậu bé đã ngủ say, có lẽ là do gió biển thổi qua man mác khiến cậu ngủ thiếp đi.
Trang Điềm Điềm cúi mặt đẩy xe lướt qua mặt Thẩm Cảnh Liên...
Nhưng cô lại bị anh kéo lại, cô mất thăng bằng và ngã vào lòng anh.
- Khốn kiếp, anh lại giở trò gì thế?
"Ai giở trò? Rõ ràng là cô ngã vào lòng tôi mà!"
- Thẩm Cảnh Liên, anh...
Thẩm Cảnh Liên cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước. Khiến cô còn chưa cảm nhận được sự ấm áp của môi anh thì đã vội lượt.
Trang Điềm Điềm ngại ngùng, hai má đã căng lên như sắp rỉ máu, cô đẩy Thẩm Cảnh Liên ra "đồ khốn kiếp, sao anh luôn tìm cách chiếm tiện nghi vậy chứ?"
"Đơn giản thôi, vì em là vợ của tôi!"
- Cút...
- Giữa tôi và anh chẳng liên quan gì đến nhau cả.
Thẩm Cảnh Liên cong môi thành một vòng cung hoàn mĩ "vậy còn Tích nhi thì sao?"
Cô khẽ nhíu mày "Tích nhi là con của tôi! Không liên quan đến anh".
"Không liên quan sao?"
- Đúng vậy!
"Vậy ba của Tích nhi là ai vậy hửm?"
- Là ai thì liên quan gì đến anh? Đừng làm phiền đến cuộc sống êm đẹp của mẹ con tôi nữa. Vợ anh đang ở nhà anh, đang đợi anh về đó.
Thẩm Cảnh Liên đen mặt "câm miệng!"
- Sao vậy? Anh có biết là tôi rất căm ghét anh và cả họ Thẩm của anh...còn có vợ của anh nữa, Kiều Nhiễu Như gì đó. Tại cô ta mà mẹ con tôi bị thương, còn anh trai tôi cũng vì cô ta mà đến giờ vẫn nằm yên bất động trên giường, chưa biết sống chết thế nào.
Thẩm Cảnh Liên siết chặt tay, anh nhớ đến vụ nổ bom hôm ấy...nhưng có giết chết anh thì anh cũng không thể tin được Nhiễu Như lại có được cái khả năng đó...một cô gái ngu ngốc như Nhiễu Như thì làm gì có được cái năng lực đó chứ.
"Chuyện này nhất định là có ẩn tình, Nhiễu Như nhất định không thể gây ra vụ nổ bom hôm ấy!"
- Anh không cần phải bao che cho cô ta.
"Tôi không có!"
Trang Điềm Điềm cười khổ "sự thật đã rành rành trước mắt, cô ta đã bắt chúng tôi, còn đâm nhiều vết dao lên ngực Tích nhi, cô ta muốn dồn chúng tôi vào đường chết. Vậy mà anh còn bao che cho cô ta, cũng đúng thôi, cô ta là vợ của Thẩm Cảnh Liên...là người nhà họ Thẩm cơ mà!"
"Đủ rồi!"
- Anh lớn tiếng như vậy với tôi làm gì?
"Xin lỗi!"
Thẩm Cảnh Liên không muốn tranh cãi, càng tranh cãi càng sai. Điều anh cần làm là tìm ra được sự thật. Chỉ có như thế thì anh mới có thể nói chuyện được với Trang Điềm Điềm.
- Sau này, tôi không muốn gặp lại người nhà họ Thẩm.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "miệng mồm cũng ghê gớm lắm rồi!"
Trang Điềm Điềm chuẩn bị đẩy xe lăn đứa Trang Thiên Tích về phòng.
Thẩm Cảnh Liên vội cởi áo khoác ngoài, chồm người qua đắp lên người Trang Thiên Tích "đừng để Tích nhi bị cảm lạnh!"
Trang Diễm Hiền không có phản ứng gì, cô đẩy xe rời đi.