Lúc này, người đàn ông quỳ dưới chân Giang Trừng cầu xin nói: "Anh Giang, thật sự không liên quan đến tôi! Người phụ nữ này đưa cho tôi một khoản tiền, nhờ tôi đến đón cô ấy, cô ấy nói cô ấy là phu nhân của nhà họ Giang, vì cãi nhau với chồng nên muốn về nhà mẹ đẻ một thời gian."
"Vậy sao?" Giang Thành nóng mắt nhìn cô.
Lương Tiểu Nhiễm trong lòng thì lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Nếu tôi nói không phải như vậy, thì anh có tin không?”
"Lương Tiểu Nhiễm, cô thật sự là một kẻ lừa bịp, nói dối hết lần này đến lần khác, lẽ ra tôi không nên đưa cô về nhà họ Giang, cô đúng là người phụ nữ độc ác!" Trong ánh mắt của Giang Thành tràn đầy sự khinh thường, thậm chí tia ấm áp còn sót lại cũng đã không còn nữa.
"Đúng vậy, trong lòng anh, tôi vẫn luôn là như vậy.' Lương "Tiểu Nhiễm cũng bất lực phản bác lại.
Cô đúng là ngu ngốc mà, cứ thế đi tin lời của Lâm Mặc nói.
"Mang đứa bé tới cho tôi!" Giang Thành trầm giọng ra lệnh.
Người bảo mẫu lập tức tiến tới giật đứa trẻ ra khỏi tay cô.
Lương Tiểu Nhiễm sợ đến tái mặt, vội vàng bảo vệ con mình, cô hét lên như điên: "Ai cũng đừng mơ mà chạm vào con gái của tôi, các người đều là đồ xấu xa, ác độc, mấy người chính là kẻ đã khiến con gái tôi bị sặc sữa vào phổi, mấy người mới chính là thủ phạm!"
"Cậu Giang, cô Lương điên rồi, cẩn thận coi chừng cô ấy làm bị thương tiểu thư!" Hà San thấy vậy có chút lo lắng nói.
Giang Thành sắc mặt đen như đáy nồi: 'Khống chế con mụ điên này kéo đứa nhỏ ral"
Một số vệ sĩ bước tới và khống chế cô lại.
Lương Tiểu Nhiễm bất lực nhìn đứa bé bị bảo mẫu mang đi, trong lòng cô như bị ai đó xé toạc ra một lỗ lớn.
”Oe oe oe..."
Đóa Đóa bị kéo ra khỏi vòng tay của mẹ thì bắt đầu khóc lớn, cho dù người hầu có dỗ dành thế nào thì con bé cũng không nín khóc.
"Đóa Đóa, Đóa Đóa..." Lương Tiểu Nhiễm tan nát cả cõi lòng, cô chỉ có thể cầu xin Giang Thành: "Anh Thành, phổi của Đóa Đóa không khỏe, không nên để nó khóc mãi như vậy, đưa nó cho tôi, để tôi dỗ dành nó!"
"Cô thật sự cho rằng nhà họ Giang không có cô thì không được sao?" Giang Thành lạnh lùng nhìn cô, trong mắt không có một tia đồng tình nào.
Người phụ nữ này muốn mang đứa bé đi chắc hẳn là cảm thấy tiền bồi thường còn chưa đủ, muốn dùng đứa bé để uy hiếp đòi thêm thôi!
"Không, tôi không phải có ý đó..."
"Mang đứa bé đi đi, và ném người phụ nữ này ra ngoài!" Giang Thành lạnh lùng nhìn cô.
Lương Tiểu Nhiễm cứ thế trơ mắt nhìn người ta mang Đóa Đóa đi vào nhà, khi cánh cổng lớn đóng lại, niềm tin cuối cùng của cô cũng không còn nữa...
Cô yếu ớt ngã xuống đất, như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn.
Trời bắt đầu mưa nhẹ, rơi lên người cô lạnh buốt, Lương Tiểu Nhiễm cứ thế quỳ mãi trong đêm mưa, không hề nhúc nhích.
"Giang tiên sinh, cô Lương vẫn chưa đi, bên ngoài thì đang mưa, cô Lương vẫn chưa hết ở cữ, để cô ấy ngâm mình trong mưa như vậy có thể sẽ để lại mầm bệnh."
Người quản gia tốt bụng nói giúp cô.
Giang Thành thậm chí không ngẩng đầu lên: "Tùy cô ta, cô ta muốn chết thì cũng không thể trách ai được."
Quản gia nghe vậy chỉ đành im lặng, cũng không dám nhäc đến chuyện của Lương Tiểu Nhiễm nữa.
Mưa càng lúc càng lớn, Giang Thành trong lúc xử lý công việc thì cảm thấy có chút bực bội trong lòng, lúc này anh
đứng ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Lương Tiểu Nhiễm vẫn quỳ ở cổng sau, dường như cô không có ý định rời đi.
Người phụ nữ này...
Trong lòng Gianh Thành dâng lên một cảm xúc khó tả.
Lúc này Lương Tiểu Nhiễm cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nhưng sự lạnh lẽo trên người cũng không băng sự lạnh lếo trong lòng cô.
Người đàn ông cô yêu một năm qua lại đối xử với cô như vậy.
Con của cô bị người khác chiếm đoạt, sống chết còn chưa rõ, tình yêu của cô đều là hữu danh vô thực*, một năm qua cô tựa như chỉ là một trò cười mà thôi.
* có cũng như không
"Bíp bíp..."
Đột nhiên có tiếng còi vang lên.
Lương Tiểu Nhiễm vẫn quỳ thẳng như cũ.
Một thanh niên quý phái bước xuống từ chiếc xe công vụ màu đen, cầm ô che mưa cho cô: "Cô gái, mưa to như thế này, sao cô lại quỳ ở đây?"
Lương Tiểu Nhiễm ngước mắt lên nhìn anh ấy, đôi mắt đen láy sáng đến mức như có thể nhìn thấu trái tim người đàn ông này.
"Cô gái, cô...
Người đàn ông còn chưa kịp hỏi xong, thì trước mắt của
Lương Tiêu Nhiên đột nhiên tối sầm lại, cô ngất đi, mà dưới người cô lại có một vũng máu.
"Cô gái!" Người đàn ông giật mình, vội vàng ra lệnh cho. tài xế đưa cô đến bệnh viện.
Mà khi Giang Thành lần nữa từ ô cửa sổ trong suốt nhìn xuống phía dưới, thì đã không thấy bóng dáng Lương Tiểu Nhiễm ở đâu nữa, quả nhiên người phụ nữ này luôn giỏi giả vờ, có chút ủy khuất này cũng đã không chịu được?
Khi Lương Tiểu Nhiễm tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện, toàn thân đau nhức, hai chân yếu ớt, thậm chí không thể đứng dậy.
"Cô tỉnh rồi?" Đột nhiên một giọng nói ấm áp vang lên từ phía trên.
Cô ngẩng đầu lên theo giọng nói, thì nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú, người đàn ông trước mặt cô chính là đã người cầm ô cho cô dưới trời mưa to.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy người này quen đến thế?
"Cô có phải là Lương Tiểu Nhiễm không? Tên tôi là Cố Từ Thư, tôi nghĩ chắc cô đã từng nghe đến tên tôi rồi."
Như cảm nhận được sự nghỉ ngờ trong lòng của cô cho nên Cố Từ Thư trực tiếp giới thiệu bản thân.
Lương Tiểu Nhiễm ngẩn ngơ, cô lục lại trong trí nhớ của mình và nhanh chóng nhớ ra: "Anh có phải là anh Cố, sinh viên xuất sắc đứng đầu của khoa kinh tế mà giáo sư Hồ giới thiệu cho tôi không?"
"Tôi không dám đứng đầu khoa đâu, tôi ở trước mặt nghe giáo sư Hồ nhắc đến cô rất nhiều, cho nên tôi muốn đến xem một chút đàn em mà giáo sư Hồ luôn khen ngợi là ai.' Cố Từ Thư vừa nói vừa quan sát cô.
"Tôi..." Lời của Lương Tiểu Nhiễm lập tức bị mắc nghẹn lại trong cổ họng cô.
Cô là học sinh yêu thích của giáo sư Hồ và là sinh viên đứng đầu Khoa Kinh tế và Quản lý, nhưng vẻ ngoài xấu hổ hiện tại của cô khiến cô không thể ngẩng đầu lên được.
"Cô gặp chuyện gì khó khăn gì sao?" Cố Từ Thư nhìn khuôn mặt bi thương của cô, quan tâm hỏi.
"Không có."
Lương Tiêu Nhiên läc đầu, sâu trong ánh mắt thoáng lên một tia phức tạp.
Chuyện giữa cô và Giang Thành tựa như một trò cười, cứ lởn vởn trong lòng cô.
"Cô còn trẻ, không có gì là không thể giải quyết được, bây giờ cô chỉ cần chăm sóc tốt sức khỏe của mình là được." Cố Từ Thư rất ôn hòa, giống như tên của anh ấy, nó có thể sưởi ấm lòng người.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!