Ánh mắt Lương Tiểu Nhiễm có chút trống rỗng, nhân tài? Đúng rồi! Cô vốn dĩ là sinh viên tài năng của khoa kinh tế và quản lý, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dáng chật vật như: vậy chứ, nếu bị giáo sư của cô nhìn thấy, có phải ông ấy sẽ rất thất vọng không?
Mấy ngày kế tiếp, tâm trạng của Lương Tiểu Nhiễm cũng. không tốt hơn chút nào.
Không biết Cố Từ Thư liên lạc với bác sĩ tâm lý từ khi nào mà hôm nay anh ấy tự mình dẫn cô đi khám.
Trong bệnh viện tâm thần vô cùng yên tĩnh, Lương Tiểu Nhiễm ngồi ở đây đột nhiên cảm thấy tinh thần của mình được thả lỏng hơn bao giờ hết.
"Bệnh nhân số 5 vào đi."
Lương Tiểu Nhiễm nghe đến số của mình thì đứng lên, có điều, không đợi cô đi vào đã nghe một giọng nói quen thuộc từ bên trong vọng ra.
Giang Thành?
Nhưng ngay sau đó cô lập tức phủ nhận ý tưởng này.
Giang Thành đến bệnh viện tâm thần làm gì chứ? Hơn nữa Lâm Mặc cũng không có bệnh gì về tâm lý.
"Đi thôi, đến em rồi." Cố Từ Thư lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện nền cẩn thận bước tới đỡ cô.
Lương Tiểu Nhiễm không nói gì, mặc cho anh ấy dắt đi.
Nhưng khi bước vào cửa, Lương Tiểu Nhiễm lập tức hóa đá tại chỗ.
Cô thấy Giang Thành đang ngồi bên cạnh bác sĩ tâm lý!
Hai chân Lương Tiểu Nhiễm lập tức như bị đóng đinh trên mặt đất.
Giang Thành lạnh lùng liếc cô một cái sau đó lại nhìn thoáng qua Cố Từ Thư đang đứng bên cạnh cô, rồi hừ lạnh một tiếng: "Chẳng trách mấy ngày nay cô không đến thăm con, thì ra đã tìm được mối khác tốt hơn rồi!"
Nghe vậy trái tim Lương Tiểu Nhiễm lại đau đớn, đau đến mức cô không muốn giải thích gì nữa.
Giang Thành thấy cô không nói gì thì sắc mặt càng tối sầm lại, anh đứng dậy đi tới trước mặt bọn họ, vươn tay nắm lấy một tay của Lương Tiểu Nhiễm: "Cô theo tôi ra đây một chút"
"Giang tiên sinh, mời cậu buông ra!" Cố Từ Thư gạt tay anh ra, hai người liếc nhau, trong không khí phảng phất như tóe lên tia lửa.
Giang Thành trầm giọng nói: "Anh là cái thá gì? Tránh ra cho tôi!"
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
"Quả thật danh tiếng của tôi không bằng Giang tiên sinh đây, nhưng mà cũng vì thế nên tôi không cần lo lắng danh tiếng bị người ta bôi nhọ. Còn Giang tiên sinh đây thì khác, cậu là người đã có vợ, đứng đây lôi lôi kéo kéo bạn gái của tôi, chẳng lẽ cậu không sợ bị truyền thông đưa tin gây phiền phức cho mình sao?”
Cố Từ Thư không hề nhượng bộ chút nào, khí thế phát ra cũng không hề thua Giang Thành.
Bạn gái?
Trái tim Giang Thành lập tức căng ra, chăm chú nhìn Lương Tiểu Nhiễm như muốn nghe cô giải thích.
"Từ Thư, chúng ta đi thôi." Lương Tiểu Nhiễm không muốn đối diện với anh, kéo góc áo Cố Từ Thư xoay người rời đi.
Giang Thành nhìn hành động thân mật của hai người, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Bác sĩ phía sau thì bị dọa đến nói không nên lời, anh ta còn tưởng hôm nay nhận được mấy khách hàng lớn, ai ngờ lại đụng ngay hai nhân vật không thể trêu vào.
Ra khỏi cửa bệnh viện, Lúc này Lương Tiểu Nhiễm mới buông cánh tay Cố Từ Thư ra, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi học trưởng Cố, vừa rồi em không cố ý đâu, nếu gây phiền phức cho anh thì em sẽ đi giải thích."
"Không sao." Cố Từ Thư nhìn cô mà nở một nụ cười cưng chiều: "Nếu như em vẫn còn áy náy thì mời anh ăn một bữa cơm đi."
Lương Tiểu Nhiễm ngừng lại một chút: "Có thể, anh thích ăn gì cứ việc chọn, chỉ một bữa cơm thôi, em bao được."
Cố Từ Thư chọn một nơi tương đối hẻo lánh, quán ăn này không dễ tìm, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ở con đường sau trung tâm thành phố, tuy răng mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng hương vị thức ăn thì rất ngon cho nên hầu như khách ở đây đều là khách quen.
Lương Tiểu Nhiễm quan sát xung quanh một chút thì kinh ngạc hỏi: "Sau anh tìm được ở đây hay vậy?"
"Là một người đam mê ẩm thực, đương nhiên anh phải đi khám phá thức ăn ngon ở khắp nơi rồi." Cố Từ Thư vừa giơ tay lên, rất nhanh đã có nhân viên phục vụ đến đưa menu cho anh ấy gọi món.
Không khí ở đây thiên hướng lịch thiệp tao nhã, mặc dù nẵm trong thành phố sầm uất nhưng vẫn mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng bình yên.
Lương Tiểu Nhiễm đã rất lâu rồi không tĩnh tâm ăn một bữa cơm như vậy.
"Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, có chuyện gì đáng để chúng ta phiền não lo lắng chứ? Gặp khó khăn gì, cùng lắm thì ngủ một giấc là được rồi." Cố Từ Thư vừa ăn vừa cười nói.
"Học trưởng Cố nhìn đời thật sâu sắc nha." Lương Tiểu Nhiễm cười nhẹ.
Cố Từ Thư nhướng mày: "Mỗi người đều có một quá khứ không ai biết, anh cũng đã từng trải qua những lúc khủng hoảng, chỉ cần vượt qua là được rồi, cho nên Tiểu Nhiễm em đừng lo lắng con đường phía trước sẽ thế nào, chỉ cần là nơi trái tim em hướng tới, dù là ở đâu cũng sẽ có ánh sáng thôi."
Chỉ cần là nơi trái tim mình hướng tới, dù là ở đâu cũng sẽ có ánh sáng thôi.
Lương Tiểu Nhiễm nghe xong lời này lại không biết nên đáp thế nào.
"Nhân viên phục vụ đâu, chết hết rồi hả? Tao gọi đồ ăn cả nửa tiếng đồng hồ rồi sao chưa mang lên nữa? Còn không chịu mang đồ ăn lên nữa thì đừng trách sao tao đập nát cái quán này!"
Đúng lúc này, một loạt tiếng nói chói tai truyền đến.
Lương Tiểu Nhiễm tò mò nhìn về phía phát ra tiếng nói, vừa nhìn thấy người nói thì đôi mắt cô đã trợn to, là anh ta!?
Là người tài xế lúc trước hãm hại cô trước mặt Giang Thành!
Người đàn ông hùng hùng hổ hổ, ra vẻ như muốn xốc cả cái bàn lên, còn đâu bộ dáng ngoan ngoấn như lúc trước mặt Giang Thành?
Nhân viên phục vụ là một cô gái rất trẻ, có lẽ vẫn chưa gặp phải vị khách nào thế này cho nên nhất thời không biết làm sao.
"Cô bị câm điếc rồi hả?" Đàn ông vừa mở miệng đã mắng, không quan tâm gì đến hoàn cảnh xung quanh.
Trong lúc nhất thời mọi người trong quán đều hướng mắt nhìn về phía này.
Lương Tiểu Nhiễm nhíu mày, vô thức đứng dậy muốn tìm anh ta hỏi rõ ràng một số chuyện.
Nhưng mà ngay lúc này, Cố Từ Thư cũng đột nhiên đứng dậy rồi đi thẳng tới bên cạnh cô nhân viên kia, cả người đứng chăn trước mặt cô ấy.
"Anh ta gọi món gì mà vẫn chưa mang lên vậy?"
"Tổng giám đốc Cố, vị khách hàng này gọi một phần cá nướng, mà cá nướng trong quán chúng tôi có người gọi mới nướng cho nên không thể bưng lên nhanh được, ít nhất cũng phải đợi nửa tiếng mới có. Mà anh đây đợi được mười phút đã bắt đầu sốt ruột."
Người phục vụ lập tức giải thích ngắn gọn chuyện đang xảy ra.
Cố Từ Thư đã hiểu vấn đề, quay đầu nhìn về phía người đàn ông gây sự: "Nếu anh không chờ được thì có thể gọi món khác, để bồi thường, tôi sế trả toàn bộ bữa cơm hôm nay của anh”
Thái độ của anh ấy vô cùng hoà nhã làm cho người ta không bắt được một chút sai lầm nào.
Nhưng mà người đàn ông kia lại không chịu buông tha: "Tao chỉ muốn ăn cá nướng thôi, khó khăn vật
Lời còn chưa dứt, Cố Từ Thư đã lạnh lùng nhìn qua: "Nếu anh cứ cố chấp muốn gây sự thì tôi không ngại cho người tới ném anh ra ngoài đâu."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!