Chương 19: Quà tặng
Lương Tiểu Nhiễm nghe anh nói như vậy, liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, chì nghe thấy anh nói: “Hôm nay khi tôi đến đây, tôi nghe hiệu trưởng Đỗ nói về một sinh viên tên là Lương Tiếu Nhiễm của khoa kinh tế và quản lý, không biết hôm nay cô ấy có ở đây không ạ?”
Vẻ mặt Lương Tiểu Nhiễm sửng sốt, cô ngơ ngác nhìn lên sân khấu, tự hỏi tại sao Giang Thành lại đột nhiên gọi tên cô?
“Cô ấy ở đây!”
Khán giả không biết ai là người lên tiếng trước, sau đó rất nhiều người đều nhìn về phía Lương Tiểu Nhiễm.
Trong chốc lát, Lương Tiếu Nhiễm chỉ cảm thấy có chút run rẩy.
Cố Từ Thư cau mày: “Nếu không muốn lên, thì từ chối đi.”
Nhưng trong hoàn cành này nếu cô ấy từ chối lên sân khấu thì chẳng phải là làm mất uy tín của trường T sao? Khi đó, ngay cả thể diện của giáo sư Hồ cũng sẽ bị ành hưởng.
Lương Tiếu Nhiễm lẳc đầu từ chối, và đứng lên.
“Cô Lương, tôi có thế nói chuyện với cô về phương hướng chung trên thị trường hiện tại không?” Giang Thành dịu dàng nhìn cô.
Lương Tiểu Nhiễm chậm rãi bước lên bục, cầm lấy micro, không dám nhìn vào mắt Giang Thành, chì đối mặt với các sinh viên trên khán đài, nói ngắn gọn vài câu về quan điếm của mình đối với tình hình kinh tế hiện tại.
Mặc dù đã nhiều năm không ra ngoài làm việc nhưng cô vẫn không bỏ bê bán năng của mình, thinh thoảng sẽ về làm một số công việc lặt vặt.
Vì vậy, khi nói đến vấn đề chuyên môn, cô vẫn có thể hiểu chúng trong tầm tay.
Cố Từ Thư thở phào nhẹ nhõm và giơ ngón tay cái biếu thị sự tán thành lên từ phía khán đài, còn Lương Tiểu Nhiễm thì nở một nụ cười hiểu ý với anh.
Giang Thành nhìn thấy tất cả những điều này trong t’âm mắt, sắc mặt thật sự không ổn.
Hai người này quả thực không thế tránh khỏi được sự nghi ngờ!
“Cô Lương quà nhiên là sinh viên hàng top của đại học T có khác, cách tư suy này trùng hợp với tôi, nếu có cơ hội, tôi muốn mời cô đến làm việc ở nhà họ Giang chúng tôi, cô yên tâm, tiền lương nhất định sẽ rất cao.” Lời nói của Giang Thành khiến khán giả xôn xao bàn luận sôi nổi.
Mọi người có biết rằng, muốn làm việc với nhà họ
Giang, là ước mơ của nhiều sinh viên khoa kinh tế và quản lý không?
Lương Tiểu Nhiễm cười, lễ phép nói: “Cám ơn anh Giang đã có ý tốt mời tôi, nếu có cơ hội thích hợp, tôi sẽ cân nhắc.”
”Không sao, đến khi đó chúng ta sẽ nói kĩ hơn dưới sân khấu vậy.’1 Giang Thành nhấn mạnh sáu chữ “nói kĩ hơn dưới sân khấu”.
Lương Tiếu Nhiễm không hiếu ý của anh, rõ ràng là rất ghét cô, nhưng tại sao lại mời cô đến công ty của anh làm việc? Lẽ nào là si nhục cô còn chưa đủ sao?
Lương Tiếu Nhiễm không có hứng thú nghe phần diễn thuyết sau nữa, ngay cả khi Thầm Nam An lên sân khấu phát biểu, cô cũng nghe được vài câu nhưng cũng không nghe kỹ.
Buổi diễn thuyết kết thúc, Lương Tiếu Nhiễm và Cố Từ Thư vội vàng rời đi, nhưng vừa bước ra khỏi phòng học đa phương tiện đã bị hiệu trưởng Đỗ ngăn lại.
“Tiếu Nhiễm!” Hiệu trưởng Đỗ mỉm cười đi về phía trước: “Tiểu Nhiễm, Giang tiên sinh đang đợi em ở phòng hiệu trưởng, chúng ta vào đó nói chuyện một lát được không?”
Lương Tiểu Nhiễm nheo mắt lại, muốn từ chối, nhưng lại không biết lấy cớ gì.
“Hiệu trưởng Đỗ, Tiểu Nhiễm và em còn có một số việc cá nhân phải xử lý, nếu không phải chuyện gì quan trọng thì đế hôm khác nhé ạ?” Cố Từ Thư chủ động giúp đỡ cô.
Hiệu trưởng Đỗ có chút khó xử: “Cái này…”
Ông ấy có thể thấy Giang Thành rất coi trọng Lương Tiếu Nhiễm, nếu lần này không xây dựng mối quan hệ, thì sau này không chắc sẽ có phiền toái gì nữa.
“Cô Lương có chuyện riêng gì phải giái quyết sao? Cô vội về nhà cho con bú à?” Giang Thành đột nhiên đi ra từ một bên.
Nghe đến con, lòng Lương Tiểu Nhiễm lại đột nhiên trầm xuống.
Giang Thành lặng lẽ nhìn cô: “Cô Lương, tuy cô vội về nhà cho con bú là chuyện quan trọng, nhưng công việc cũng quan trọng không kém phải không nào?”
“Anh Giang đã rất coi trọng tôi, nếu tôi còn trốn tránh nữa cho thấy rằng sẽ thiếu sự tôn trọng rồi”. Lương Tiếu Nhiễm buông bỏ sự đấu tranh, vì con cái sẽ luôn là điếm yếu của cô.
Hiệu trưởng Đỗ tuy không hiếu ấn ý đằng sau lời nói của hai người, nhưng khi nghe Lương Tiếu Nhiễm mủi lòng, thì ông ấy rất vui.
CỐ Từ Thư sắc mặt không tốt lắm, anh ấy sợ Lương Tiểu Nhiễm phải chịu sự oan ức.
“Cố học trưởng yên tâm. Em sẽ quay lại ngay.
Chẳng phải anh và giáo sư Hồ vẫn còn chuyện muốn nói sao? Lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở cổng trường.” Lương Tiểu Nhiêm nhìn anh một cách thoải mái.
Cô’ Từ Thư thấy vậy không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.
“Đi thôi.” Lương Tiếu Nhiễm chủ động đi đến bên cạnh Giang Thành.
Trong phòng hiệu trưởng, Giang Thành ngồi ở trên sô pha, bình tĩnh nhìn Lương Tiếu Nhiễm phía đối diện, anh nhìn cô một cách một cách bình tĩnh.
“Lương Tiểu Nhiễm, đến công ty của tôi làm việc, tôi có thể trả cho cô cao gấp đôi mức lương thị trường. Cô thấy thế nào?”
“Tôi là một bà nội trợ đã cách ly xã hội một năm, chỉ đang chuẩn bị quay lại làm việc, tôi sợ mình không xứng đáng với mức lương mà anh Giang đưa ra.” Lương Tiểu Nhiễm muốn từ chối.
Giang Thành nheo mắt, bất đâc dĩ nói: “Tôi nghe vừa rồi cô Lương phát biếu rất đặc sắc, thoạt nhìn không giống người xa lạ với xã hội, có phái là cô đang khiêm tốn đúng không?”
“Anh Giang quá coi trọng tôi rồi. Bất kỳ sinh viên nào tốt nghiệp khoa kinh tế và quàn lý đều có thế nói những câu đó một cách rất bình thường mà.” Lương Tiếu Nhiễm không thế đọc được suy nghĩ cùa anh, nhưng bân năng mách bảo cô rằng cô không nên đồng ý chuyện này.
“Thật sao? Ngay cà khi tôi yêu cầu cô có thế ở cùng con khi làm việc thì cô cũng không đồng ý sao?” Giọng Giang Thành cao lên và liếc nhìn cô một cái.
Cơ thể Lương Tiếu Nhiễm căng thẳng, sắc mặt tái nhợt, môi có chút run rẩy.
Nếu có thể ở bên các con nhiều hơn, cô sẵn sàng làm điều đó dù không có lương!
“Gần đây Nhất Diễn và Đóa Đóa đều biết đi cả rồi. Câu Nhất Diễn hay nói nhất là tìm mẹ. Xem ra hai đứa con của cô vẫn rất quấn lấy cô đấy.” Giang Thành nói chậm rãi, như đang nói về một cái gì đó bình thường mộc mạc vậy.
Tiếng gọi “Mẹ” của Giang Nhất Diễn lần trước đã trực tiếp chạm vào trái tim cô.
Con của cô đã biết nói và chí trong chớp mắt, bé sẽ sớm được một tuổi.
“Cô Lương, tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng khi đã bỏ qua cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa đâu.” Giang Thành đứng dậy, đi đến chỗ Lương Tiểu Nhiễm, vỗ vai cô rồi rời khỏi văn phòng.
Lương Tiểu Nhiễm đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn ngập sự hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!