"Có lẽ là con rể hay là con dâu của nhà ai đó về không chừng." Lương Tiểu Nhiễm cũng không chú ý quá nhiều nói.
Tuy nhiên, khi trở về nhà, họ vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện có người đang ngồi trên ghế sofa ở trong nhà mình - Giang Thành!
Lương Tiểu Ngọc vội vàng ba chân bốn cảng chạy đến chắn ngay trước mặt Lương Tiểu Nhiễm, giống như gà mái già đang bảo vệ gà con: "Anh đến đây làm gì?"
"Tại sao cô lại chặn số điện thoại của tôi?"
Giang Thành thế mà trực tiếp đi ngang qua Lương Tiểu Ngọc, dùng ánh mắt đỏ rực của mình nhìn thẳng vào Lương Tiểu Nhiễm.
Lương Tiểu Nhiễm khó hiểu nói: “Sao lại chặn số điện thoại của anh?”
Người đàn ông này lại trúng tà gì vậy?
"Lương Tiểu Nhiễm, cô muốn chống đối tôi đến như vậy sao?" Giọng nói của Giang Thành có chút lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa suy nghĩ sâu xa.
Lương Tiểu Nhiễm bị anh nhìn đến mức cảm thấy da đầu có chút tê dại rồi, ký ức ở trong chiếc xe ngày hôm qua ùa về khiến cô không khỏi run rẩy: “Anh Giang hiểu lầm rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chống lại anh.”
"Giang Thành, anh làm cái gì vậy? Tự ý đột nhập vào nhà người khác là phạm pháp đấy! Tôi có thể kiện anh đó!" Lương Tiểu Ngọc cảnh giác, vẻ mặt khó coi nhìn anh.
Lúc Lương Tiểu Nhiễm ở bên cạnh anh thì anh không biết trân trọng, bây giờ bọn họ đã ly hôn, mà anh cứ chạy tới cửa, không phải là đê tiện quá hay sao?
"Tránh ra!" Giang Thành sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn cô ấy.
"Anh nằm mơ đi!" Lương Tiểu Ngọc cũng không chịu nhượng bộ.
Lương Tiểu Nhiễm nhìn thấy bầu không khí căng thẳng, thì có chút lo lắng cho Lương Tiểu Ngọc sẽ bị liên lụy, liền vội vàng ngăn cản cô ấy nói: "Tiểu Ngọc, trong nhà hết muối rồi, em đi ra ngoài mua hai gói giùm chị đi"
"Chị..." Lương Tiểu Ngọc tức giận, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể làm theo lời cô nói.
Giang Thành nhìn người phụ nữ trước mặt vẫn có chút tái nhợt, liền đưa một bình thuốc ra: "Tống Cẩm Nhiên nói sức khỏe của cô không tốt lắm, thứ này có thể bồi bổ, cô cầm lấy ăn trước đi."
"Anh Giang, anh có ý gì? Tát một cái trước sau đó cho một quả táo ngọt để dỗ dành à?" Ánh mắt của Lương Tiểu Nhiễm thâm thúy nhưng cô không đưa tay ra nhận lấy.
"Hôm qua cô làm tôi rất hài lòng, đây là phần thưởng của cô." Giang Thành bị câu hỏi của cô làm cho có chút khó chịu, thế là anh trực tiếp đặt lọ thuốc lên bàn.
Lồng tự trọng của Lương Tiểu Nhiễm lần nữa bị xúc phạm rồi, đây là phần thưởng dành cho cô sao?
Rốt cuộc anh coi cô là gì?
"Giang Thành." Lương Tiểu Nhiễm sắc mặt âm trầm, có chút kích động nói: "Có phải anh cho rằng anh có thể ỷ vào tình yêu tôi dành cho anh, nên anh có thể tùy tiện chà đạp vào sự tôn nghiêm của tôi đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!