Sự tức giận ngay lập tức lấp đây toàn bộ lồng ngực của anh.
Lương Tiểu Nhiễm vừa ngủ say liền bị hàng trăm cuộc gọi đánh thức, cô mơ màng nghe điện thoại, đầu bên kia vang lên tiếng gọi "mẹ ơi" khiến cô ngay lập tức tỉnh hẳn cả ngủ, vội vàng ngồi dậy.
"Đóa Đóa?”
“Lương Tiểu Nhiễm, trong vòng hai mươi phút nữa hãy đến bệnh viện nhân dân thành phố, nếu không tôi sẽ để cho cô không bao giờ gặp được Đóa Đóa nữa." Giọng nói tức giận của Giang Thành vang lên trong điện thoại, nói xong anh trực tiếp cúp điện thoại.
Lương Tiểu Nhiễm không biết Giang Thành đang lên cơn gì, nhưng tiếng khóc của đứa bé khiến tim cô như thắt lại, cô vội vàng mặc áo khoác, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Lương Tiểu Nhiễm đẩy cửa phòng bệnh, lo lắng tìm
kiếm đứa bé, nhưng cô lại phát hiện trong phòng chỉ có mỗi Giang Thành.
"Đóa...Đóa Đóa đâu?"
"Gô còn mặt mũi để hỏi đến con sao?" Giang Thành sắc mặt tái nhợt, sự lạnh lùng trong ánh mắt anh như: muốn xé xác người phụ nữ trước mặt ra thành từng mảnh.
Tim Lương Tiểu Nhiễm đập thình thịch, một dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên:" Con bé xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Lương Tiểu Nhiễm, tôi cho phép cô cho con bú sữa, cho phép cô xuất hiện trước mặt các con, là bởi vì tôi thương hại cô, muốn cho cô một cơ hội, nhưng cô thì hay rồi, nhân cơ hội này xúi giục con cái đẩy Lâm Mặc. ngã xuống nước, trái tim cô thật độc ác mà!" Trong mắt Giang Thành tràn đầy sự ghét bỏ.
"Gon bé đẩy Lâm Mặc xuống nước à?" Lương Tiểu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là đứa bé không xảy ra chuyện gì, sau đó cô suy nghĩ về những lời này, thì cảm thấy có gì đó không đúng: "Làm sao một đứa trẻ một tuổi có thể đẩy Lâm Mặc ngã xuống nước được?"
“Cô vẫn còn giả vờ à?”
Giang Thành tiến lên một bước, nắm lấy cằm cô, dùng một lực nhẹ, cơn đau khiến cho Lương Tiểu Nhiễm gần như bật khóc.
“Chuyện này lẽ nào không phải do một tay cô dàn dựng sao?”
Lương Tiểu Nhiễm nhìn bộ dáng tức giận của anh, trong lòng có chút buồn, bây giờ chỉ cân Lâm Mặc xảy ra chuyện gì, thì anh nhất định sẽ nghỉ ngờ là do cô làm.
"Giang...Giang Thành, có, có phải chỉ cần là...Lâm, Lâm Mặc nói gì, thì anh đều sẽ tin?"
Trong mắt Lương Tiểu Nhiễm tràn đầy thất vọng.
Giang Thành bắt gặp ánh mắt của cô, trong lòng cảm thấy trống rỗng, như thiếu thiếu thứ gì đó, nhưng anh nhanh chóng phục hồi lại tỉnh thần, nắm lấy cổ tay Lương Tiểu Nhiễm, kéo cô ra ngoài.
"Gô là người phụ nữ ác độc, hôm nay cô phải quỳ trước cửa phòng của Lâm Mặc để sám hối, nếu như có bất kỳ sơ xuất gì thì cô sẽ không bao giờ được gặp lại hai đứa trẻ nữa!"
Những viên gạch lạnh buốt đến thấu xương.
Đầu gối của Lương Tiểu Nhiễm vốn đã không tốt, quỳ được một lúc, thì toàn thân cô đau nhức, cô muốn đưa tay ra xoa bóp, nhưng sau lưng lại bị ai đá một cước, cả người liền ngã sõng xoàng xuống đất.
“Đúng là đồ đê tiện, cô đang giả bộ cho ai xem thế hả?” Hà San cầm bát canh, ngạo nghễ trừng mắt nhìn cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!