"Chị!" Lương Tiểu Ngọc tìm thấy cô, liếc mắt liền nhìn thấy vết tích trên cổ cô, trong mắt nhất thời có chút tức giận, có chút bất lực, lại có chút đau lòng.
"Chị, em đưa chị về."
Lương Tiểu Nhiễm dùng khăn quấn cổ mình lại, rồi vịn lấy tay cô ấy rời đi.
Cố Từ Thư vì công ty có việc gì đó nên đã rời đi, nhờ vậy Lương Tiểu Nhiễm cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm ở trong lòng.
Không có anh ấy ở đây cũng tốt, như vậy thì cũng sẽ không có ai nhìn thấy vẻ nhếch nhác bây giờ của cô.
"Chị, chúng ta báo cảnh sát đi." Lương Tiểu Ngọc nhịn không được nữa rồi, Giang Thành đích thị là một tên ác ma, chỉ cần anh ta còn sống được một ngày thì anh ta sẽ giày vò Lương Tiểu Nhiễm thêm một ngày.
Sắc mặt Lương Tiểu Nhiễm tái nhợt, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
Báo cảnh sát sao?
Cảnh sát làm sao có thể xử lý được việc của nhà họ Giang chứ?
Quyền thế của nhà họ Giang cao ngút trời, giậm chân một cái đã có thể khiến cho cả thành phố A run lên, vậy thì ai còn dám động vào sợi lông mày này chứ.
"Tiểu Ngọc, chị muốn yên tĩnh một lát." Lương Tiểu Nhiễm muốn đuổi cô ấy ra ngoài.
Lương Tiểu Ngọc ngồi ở ngoài phòng bệnh, càng nghĩ đến càng tức giận, vốn dĩ Lương Tiểu Nhiễm học rất xuất sắc, có tương lai sáng lạng trước mắt, nhưng tất cả đều vì anh ta mà tan nát!
"Ồ, đây không phải là em gái của đồ sao chổi xui xẻo kia sao? Tại sao lại ngồi bên ngoài một mình thế này? Lã nào cô cũng trở thành con chó chết chủ rồi à?" Giọng nói chanh chua khắc nghiệt của Hà San vang lên.
Lương Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đi tới đó, ngọn lửa giận dữ hừng hực nổi lên trong mắt cô ấy, cô ấy nhận ra bà ta, người này chính là con chó săn bên cạnh Lâm Mặc!
"Bà mới là đồ chó chết chủ, bà là người đàn bà ác độc!" Ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Lương Tiểu Ngọc lập tức bộc phát, cô ấy túm lấy tóc của Hà San, liều mạng đánh bà ta.
Hà San cũng chỉ là ngoài miệng đả kích cô ấy, chứ không có ý động tay động chân với cô ấy.
Bác sĩ đi ngang qua nhìn thấy hai người như vậy, liền vội vàng kéo họ ra, trên mặt và cơ thể của Hà San đầy vết thương nhưng khuôn mặt bà ta lại hiện lên một tia đắc ý.
Lương Tiểu Ngọc xong đời rồi!
Khi Lương Tiểu Nhiễm nhận được tin tức từ đồn cảnh sát, cô lập tức biến sắc, vội vàng chạy đến đồn cảnh sát.
Hà San đang ngồi trên ghế, mũi và mắt bị bầm tím, sưng tấy, tóc thì mất một nửa, bà ta nắm lấy tay viên cảnh sát và nức nở kể lại cảnh bị đánh lúc nấy.
Lương Tiểu Ngọc thì ngược lại, cô ấy ngồi im lặng, cúi đầu không nói gì.
"Tiểu Ngọc!"
Lương Tiểu Nhiễm vội vàng chạy tới, trong lòng vô cùng đau khổ nói: "Chuyện gì thế này?"
"Chị, sao chị lại tới đây?" Lương Tiểu Ngọc khẽ cắn môi, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
"Đồng chí cảnh sát, tôi là chị gái của Lương Tiểu Ngọc, em gái tôi còn nhỏ, làm việc khó tránh khỏi tính bốc đồng, có việc gì thì tôi có thể thay cô ấy chịu trách nhiệm."
Lương Tiểu Nhiễm thật sự không dám tưởng tượng nếu như Lương Tiểu Ngọc vì chuyện này mà phải ngồi tù thì trong lòng cô sẽ tự trách mình như nào đây?
"Đồng chí cảnh sát, anh nhất định phải làm chủ cho tôi, không thể vì cô ta còn trẻ mà không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, cô ta đã là sinh viên năm cuối đại học, đều hiểu đạo lý cả rồi, hơn nữa tôi nghe nói cô ta còn học luật nữa kìa!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!