Lâm Mặc tức giận đến dậm chân, nhưng cô ta cũng không thể làm gì, ngay cả Giang Thành cũng đã lên tiếng, cô ta cũng không thể bám lấy mãi chuyện này được.
Buổi chiều, Cố Từ Thư và Lương Tiểu Nhiễm đến đồn cảnh sát đón Lương Tiểu Ngọc.
Trạng thái tinh thần của Lương Tiểu Ngọc có chút hoảng hốt, cả người cô ấy nhìn cũng có chút xốc xếch.
"Tiểu Ngọc?" Lương Tiểu Nhiễm cảm thấy có chút đau lòng.
"Chị..." Lương Tiểu Ngọc ôm cô khóc lóc thảm thiết, ngày hôm nay cô ấy thật sự đã chịu đủ tổn thương rồi, nhà họ Giang đúng là thứ không ra gì, để đối phó với cô, mà bọn họ không từ mọi thủ đoạn nào.
Lương Tiểu Nhiễm vỗ vai cô ấy nói: “Xin lỗi, là do chị không tốt”
"Chị, sao chị cứu em ra được vậy?" Lương Tiểu Ngọc lau nước mắt, lo lắng hỏi.
Lương Tiểu Nhiễm liếc nhìn Cố Từ Thư, rồi chậm rãi nói: "Là học trưởng Cố đã giúp chị, anh ấy có bạn làm ở đồn cảnh sát, người ta giúp chị cầu xin, cộng với việc em còn nhỏ tuổi nên bọn họ mới chịu thả em ra, từ nay trở đi em không được phép hành động liều lĩnh nữa nghe chưa”.
Lương Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm vào Cố Từ Thư rồi nói "cảm ơn".
Trên đường trở về, Lương Tiểu Nhiễm không ngừng trấn an Lương Tiểu Ngọc, cô rất sợ chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh của cô ấy.
Mà ngay lúc này, Giang Thành cũng từ trên xe bước xuống, anh đứng nhìn chiếc xe màu trắng đang lao đi, ánh mắt anh càng ngày càng u ám.
"Anh Giang, chúng tôi đến muộn một bước, cô Lương đã đón người đi rồi." Lâm Tiêu báo cáo tình hình ngay sau khi đi ra khỏi đồn cảnh sát.
Giang Thành liếc anh ta một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Mắc công anh lo lắng cho cô, hóa ra cô đã có hiệp sĩ của riêng mình rồi!
Người phụ nữ này đúng là lẳng lơ mà!
"Anh Giang, vậy bây giờ chúng ta quay lại công ty à?" Lâm Tiêu không đợi đáp án mà lén ngẩng đầu lên nhìn.
'Thế nhưng Giang Thành lại trực tiếp lái xe rời đi từ đời nào rồi, để lại Lâm Tiêu một mình ngẩn ngơ trong gió.
Chàng trai tốt, hóa ra người bị oan lớn nhất lại chính là anh ta.
Để chúc mừng Lương Tiểu Ngọc sống sót sau thảm họa, Cố Từ Thư đã đặc biệt mua rất nhiều đồ ăn, Lương Tiểu Nhiễm còn tự tay nấu ăn, tay nghề nấu ăn của cô rất giỏi nha, ngay cả những món ăn đơn giản nhất cô cũng có thể chế biến ra những món ăn cực kỳ hấp dẫn.
"Thơm quá, lâu lắm rồi mới được ăn đồ chị nấu!" Lương Tiểu Ngọc vui vẻ vô cùng.
Lương Tiểu Nhiễm cũng hiếm khi vui vẻ sảng khoái như vậy, ở nhà có nhiều người, khiến cô lại có cảm giác như được "ở nhà".
Một bàn ăn đơn giản nhưng lại khiến ba người bọn ăn uống vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Cố Từ Thư ở mãi đến rất muộn mới về, Lương Tiểu Nhiễm đi theo xuống lầu để tiễn anh.
“Tiểu Nhiễm.” Cố Từ Thư dừng một chút, nhìn cô rồi nói từng chữ một: “Sau này nếu em gặp phải chuyện gì không vui, em có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào, anh sẽ luôn ở đây bên cạnh em.”
"Học trưởng Cố..." Lương Tiểu Nhiễm nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cố Từ Thư vươn vai, mở rộng vòng tay: "Anh có thể ôm cô Lương may mắn một cái được không?"
Lương Tiểu Nhiễm nhẹ nhàng mỉm cười, hai người ôm nhau một cái tượng trưng.
Nhìn thấy Cố Từ Thư đi xa rồi, khi cô đang định đi lên lầu thì đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một bóng đen, kéo cô vào góc tường.
"Anh đang làm..." Lương Tiểu Nhiễm chưa kịp nói hết câu đã bị bịt miệng lại.
Người trước mặt không ai khác chính là Trương Huy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!