Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
cô ấy lại ở đây?"

Hàn Trạch Dương lãnh đạm trả lời một câu: "Là con bé tự tìm tới đây!"

Lục Hạo gãi gãi đầu nhìn Hàn Trạch Dương: "Tôi biết là cô ấy tự tìm tới rồi, với tính cách của cậu thì sao có thể chủ động đi tìm cô ấy được chứ! Cái tôi muốn hỏi là sao cô ấy biết cậu tới đây mà tới tìm hả?"

Hàn Trạch Dương cầm tài liệu lên xem, dáng vẻ thờ ơ trả lời: "Cái đó thì cậu phải đi hỏi con bé chứ sao lại hỏi tôi?"

"Nhưng đó là em gái cậu, chứ đâu phải em gái tôi!"

"Nhưng người muốn biết là cậu, đâu phải là tôi, cậu tự đi mà hỏi!" Hàn Trạch Dương nói xong liền tập trung xem tài liệu mặc kệ Lục Hạo có nài nỉ van xin như thế nào.

Sau nhiều lần không thành công, cuối cùng Lục Hạo chỉ có thể bỏ cuộc ngồi xuống yên lặng chờ đợi Hàn Trạch Dương.

Bảo hắn đi hỏi cô ấy? Chuyện này khác gì bảo hắn tự chui đầu vào giọ đâu?

Hàn Lạc Vi vốn là em gái cùng cha khác mẹ của Hàn Trạch Dương, từ nhỏ cô đã luôn quấn lấy Hàn Trạch Dương mặc cho mẹ mình ngăn cấm.

Hàn Trạch Dương cũng không có ghét bỏ cô em gái này, mặc dù anh không thích ba anh mà người mẹ kế kia, nhưng với cô em gái này anh lại không thể ghét bỏ.

Hàn Lạc Vi thường xuyên lén trốn đến thăm Hàn Trạch Dương mỗi khi rảnh rỗi, cô quả thật rất thích người anh trai này.

Hàn Lạc Vi thích Lục Hạo, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã thích anh, cô đã bỏ ra ba năm cấp ba để theo đuổi anh nhưng không thành.

Cuối cùng cô bị ba bắt phải ra nước ngoài du học, Lục Hạo mới thoát được một phen, không ngờ tới lần này gặp lại đã là bốn năm sau.

Đợi Hàn Trạch Dương xem xong tài liệu, hai người trở lại phòng khách, Hàn Lạc Vi vẫn đang còn mải mê xem phim.

Thấy hai người ra tới cô liền từ trên ghế sô pha đứng lên đi tới trước mặt Hàn Trạch Dương hỏi: " Bây giờ chúng ta đi ăn tối được chưa? Em đói lắm rồi!" vừa nói cô vừa xoa xoa bụng mình.

"Ừ, đi thôi!"

Lúc này Lục Hạo từ phía sau lưng Hàn Trạch Dương đi lên phía trước cười nói: "Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây!" Nói xong anh ta liền bước lên phía trước chuẩn bị rời khỏi.

"Không cần đâu, cậu cũng đi cùng đi!" Hàn Trạch Dương biết ý định của hắn liền lên tiếng ngăn cản.

"Đúng vậy, anh cũng đi cùng đi!" Hàn Lạc Vi cũng nhìn anh nói.

Lục Hạo chỉ có thể mỉm cười gật đầu đi theo hai người, anh nhìn Hàn Trạch Dương như muốn hỏi: " Rốt cuộc thì cậu muốn gì hả?"

Hàn Trạch Dương đáp trả cho anh ta một ánh mắt: " Không phải cậu có chuyện muốn hỏi con bé sao?" rồi bước lên đi phía trước.

Lục Hạo đi phía sau chỉ biết than trời, sao số anh lại khổ như vậy chứ, có một người bạn chuyên đi hố mình, nhưng xem thái độ của Hàn Lạc Vi ngày hôm nay, có lẽ anh cũng sẽ không gặp phải phiền phức quá lớn đi. Cũng phải, đã bốn năm không gặp rồi, có lẽ cô ấy cũng đã quên đi tình cảm dành cho anh và nhận ra đó là tình cảm của thiếu nữ mới lớn, không phải tình yêu rồi.

Nghĩ tới đây Lục Hạo đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút mất mát, còn vì sao lại cảm thấy như vậy, anh cũng không biết.

Đúng lúc này tiếng Hàn Trạch Dương gọi làm anh hồi thần: "Cậu lái xe đi, tới nhà hàng hôm qua chúng ta gặp khách hàng đó, đồ ăn ở đó có vẻ ổn!"

"Được!" Lục Hạo gật gật đầu rồi mở cửa ghế lái lên xe.

Hàn Trạch Dương bảo Hàn Lạc Vi lên ghế trước ngồi nhưng cô nhất quyết không chịu, cô nói là đã lâu không có gặp anh nên muốn ngồi phía sau cùng anh nói chuyện.

Hàn Trạch Dương đành gật đầu đồng ý, anh nhìn ra con bé đang muốn tránh Lục Hạo, thôi thì chuyện của hai người cứ để con bé tự giải quyết, anh không nên can thiệp quá nhiều.

Hàn Trạch Dương đoán không sai, đúng là Hàn Lạc Vi đang cố tránh Lục Hạo, cô cho rằng bốn năm đã đủ để cô quên đi anh, nhưng khi gặp lại những cảm xúc trong lòng cô lại tự nhiên dâng trào không thể kiềm chế.

Cô chỉ có thể trốn tránh để kìm nén cảm xúc của mình, cô biết anh không hề thích cô.

Cô đã trưởng thành, đủ chín chắn để hiểu rằng thứ tình cảm này đã đến lúc buông bỏ, nhưng thứ tình cảm đó đã ăn sâu vào máu thịt của cô muốn buông bỏ là điều rất khó.

Ba năm trời, cô dành ba năm thanh xuân của mình để theo đuổi anh, kết cục là đến cả lúc đưa tiễn cô đi du học anh cũng không có xuất hiện.

Ngày đó cô buồn bã ra đi, hứa sẽ buông bỏ mối tình này, nhưng đến nay đã bốn năm cô vẫn chưa thể buông xuống được.

Bảy năm, cô đã thích anh tổng cộng là bảy năm, mối tình đơn phương này không biết đến bao giờ cô mới có thể buông xuống đây!
Nhấn Mở Bình Luận